Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 340 - Thờ Ơ

Tuy nhiên, hắn cũng chỉ có thể trong lễ phép lộ ra xa cách, lừa dối một trận xong cũng không nghĩ tới quan tâm đối phương.
Nếu là hắn quan tâm Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú, trên thực tế sớm nên phát giác được chuyện muội muội chưa đặt tên bị ma khí nhập thể có vấn đề.
Nhưng hắn không có, là vì cho tới bây giờ hắn chỉ xem Phương gia là công cụ tu luyện mà thôi!
Bây giờ, hắn biết được chuyện này từ trong miệng Lăng Tu Nguyên, Phương Trần không nhìn được thở dài...
Vậy thì...sự thờ ơ, thái độ ẩn chứa xa cách của mình, chẳng phải đã tổn thương trái tim của họ?
Phương Trần biết, mình không phải con của họ, thái độ xa cách không tính là gì!
Nhưng, dù sao mình lấy được thân thể của con họ.
Vậy bọn hắn đối xử tốt với con trai, mình đương nhiên cũng thừa kế.
Phương Trần suy nghĩ trong lòng:
"Được rồi, vì cầu an lòng, diễn vai con trai cũng không có vấn đề gì, dù sao đời trước cũng là cô nhi, không tính là có lỗi với cha mẹ..."
"Vậy cũng là trả lại một phần nhân tình cho nguyên chủ nhỉ?"
Kiếp trước của Phương Trần xuất thân từ cô nhi viện, từ nhỏ phụ mẫu mất tích, liền một điểm song thân tin tức đều không có.
Nếu không phải là như thế, lần đầu tiên tử vong, ngay cả loại trò chơi không có hồi sinh hắn cũng đã nghĩ đến, nhưng lại không có quyến luyến và áy náy với cha mẹ!
Lúc này, Lăng Tu Nguyên thấy sắc mặt của Phương Trần vừa phiền muộn lại vừa phức tạp, cười cười:
"Ngươi cũng không cần áy náy như thế!"
"Làm cha mẹ, đối xử tốt với ngươi, là vì hy vọng thấy ngươi vui vẻ, không phải thấy ngươi áy náy."
"Nếu ngươi thật sự cảm thấy có lỗi với cha mẹ ngươi, chút nữa nói thêm mấy câu quan tâm, cũng đủ để báo đáp lại!"
Phương Trần sững sờ, ngẩng đầu nhìn Lăng Tu Nguyên:
"Tổ sư, lúc ngươi làm cha, cũng nghĩ như vậy sao?"
Lăng Tu Nguyên gật đầu:
"Tuy nói ta là giả làm thợ mỏ, nhưng năm đó khi Uyển Nhi lén ra khỏi núi Xích Tôn, đến mỏ quặng gặp ta, ta đã từng chỉ dùng linh lực Luyện Khí kỳ đào linh khoáng!"
"Làm như vậy cũng không thoải mái, lúc ta giết yêu thú Độ Kiếp cũng không phí sức như vậy, nhưng sự quan tâm của Uyển Nhi đáng giá ngàn vàng, đáng giá hơn cả linh dược, làm ta thấy ấm áp."
Phương Trần nghiêm túc gật gật đầu...
Mà Dực Hung ở bên cạnh thấy thế cũng sững sờ, lập tức cúi đầu, trên khuôn mặt hổ trước kia luôn luôn lạc quan lộ ra vẻ hiu quạnh.
Lăng Tu Nguyên là một tổ sư Đại Thừa, có thể làm đến loại trình độ này để phối hợp với nữ nhi.
Nhưng...
Từ khi hắn sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của phụ thân!
Trí nhớ liên quan tới phụ thân trong đầu hắn, ngoại trừ thân ảnh xa xa thoáng nhìn mang theo vô tận uy thế ra, còn lại, chỉ là một tiếng kêu gọi phụ hoàng của mình bị dìm ngập trong hàng trăm tiếng kêu của các hoàng tử hoàng nữ khác mà thôi...
Lúc đầu, khi tiến vào thú lao, Dực Hung sẽ mơ thấy sau khi mình thức tỉnh huyết mạch đế phẩm, phụ hoàng mẫu hậu sẽ nổi trận lôi đình trừng phạt cửu hoàng huynh, rồi đến Đạm Nhiên tông, cứu hắn trở về, lại sủng ái, yêu thương hắn.
Nhưng sau mỗi lần tỉnh lại, hắn chỉ có thể thấy trận pháp lồng giam băng lãnh cứng rắn!
Cho nên, càng về sau, Dực Hung có mơ cũng sẽ chỉ mơ thấy một mình mình chỉ huy vô số yêu binh tiên tướng giết trở về đảo Càn Khôn...
Lúc này, Dực Hung đột nhiên cảm giác trên đầu mình truyền đến một xúc cảm quen thuộc.
Hắn ngửa đầu nhìn.
Phương Trần đang xoa đầu của hắn, nhíu mày cười nói:
"Sao thế? Sao không đi?"
Dực Hung thấy Phương Trần cười, đột nhiên cảm giác hiu quạnh trong nội tâm bị xua tan đi không ít, lập tức ngẩng đầu nói:
"Ta chỉ là không muốn quấy nhiễu các ngươi mà thôi."
Phương Trần nắm lấy Dực Hung ném tới trên đầu mình.
"Được, vậy chúng ta nói chuyện phiếm xong rồi, đi thôi."
Dực Hung thuận thế thu nhỏ, thuần thục nằm sấp xuống dưới.
Hai người một hổ một lần nữa đi hướng Phương gia phòng khách chính.
Thời điểm rời đi, bên tai Phương Trần vang lên giọng nói của Dực Hung:
"Phương Trần, ta nhớ nhà."
Phương Trần nhíu mày:
"Muốn về đảo Càn Khôn?"
"Không phải, muốn về Ánh Quang hồ!"
...
Cùng lúc đó.
Trong phòng khách chính của Phương gia.
Trong sảnh có hơn mười người đang khẩn trương ngồi đấy.
Tuy nói Phương Cửu Đỉnh dựa theo Lăng Tu Nguyên phân phó, không có huy động nhân lực, nhưng, vẫn phải nghênh đón!
Hắn đã mời toàn bộ cường giả Phản Hư, Hợp Đạo đang rảnh, có thể mời tới trong tộc.
Còn những người đang bế tử quan, hoặc thay thế Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú tạm thời trấn thủ chiến trường Thiên Ma, thì không có cách nào phân thân tới trước!
Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú ngồi ở chủ vị.
Ở bên dưới, có một lão giả mặt chữ quốc, thấp thỏm nói:
"Không biết Lăng tổ sư bao giờ mới đến, lúc này đã qua bao lâu rồi?"
Từ khi Phương Trần vào thành, lại đến khi Phương Trần vào phủ, họ đều nhận được tin tức.
Vốn còn tưởng rằng Lăng Tu Nguyên sẽ nhanh chóng chạy tới, không nghĩ tới lâu như vậy còn chưa đến!
Ôn Tú cười khẽ nói:
"Tuổi tác của tổ sư đã cao, trở lại chốn cũ, trong lòng có nhiều cảm khái, hơi dừng lại cũng rất bình thường, đại trưởng lão xin đừng gấp!"
Lúc này, một giọng nói điềm đạm vang lên:
"Đúng vậy!"
"Đại tẩu nói đúng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận