Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 26 - 3000 Đại Đạo

Mà lí do khiến thuật Liễm tức của hắn lợi hại như vậy là do năm đó khi hắn mới nhập môn, mỗi khi gặp đại hội của Tông môn hoặc ngày lễ tết về Phương gia, hắn đều bị mọi người chê cười vì tu vi quá kém. Cho nên hắn chỉ có thể cố gắng tu luyện thuật Liễm tức đến mức mà không ai có thể nhìn ra tu vi của hắn nữa, chỉ có thế mới có thể khiến hắn không cảm thấy nhục nhã.
Việc này ban đầu còn có tác dụng, nhưng sau này vì các huynh đệ đồng trang lứa đều trúc cơ, mà hắn thìvtu luyện không có tiến triển nên thuật Liễm tức của hắn mất đi hẳn tác dụng. Sau này dù cho thuật Liễm tức của hắn có lợi hại hơn nữa cũng không có tác dụng. Chính vì mọi người đều biết chuyện ngoại môn có một tên họ Phương vĩnh viễn chỉ dừng lại ở tu vi luyện khí Tam phẩm.

Sau khi tắm xong, Phương Trần dự định đi tới Truyền Công các một chuyến.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định điều tra, đến cùng có thần công tuyệt thế gì có thể giúp cho hắn có được tốc độ tu luyện bình thường.
Đại đạo 3000, dù sao cũng nên có một con đường thu nhận hắn, không thể để cho hắn làm một cô nhi trong giới tu tiên chứ?
Nhưng vào lúc này:
"Phương sư huynh, xin hỏi ngươi có ở đây không?"
Bên ngoài truyền đến hai tiếng bước chân, sau đó, tiếng nói của Lăng Uyển Nhi vang lên.
"Sao vậy?"
Phương Trần sửng sốt, hắn bấm niệm pháp quyết trong lúc nói chuyện. Cửa lớn cũng chậm rãi mở ra hai bên, giống như là cửa tự động Phương Trần quen thuộc ở kiếp trước.
Cửa kêu kẽo kẹt mở ra, lộ ra hai bóng người ngoài cửa.
Lăng Uyển Nhi.
Khương Ngưng Y.
Mà giờ phút này, trên mặt của hai người đều là vẻ áy náy nồng đậm.
Nhất là Lăng Uyển Nhi, đầu nàng hơi hạ thấp, không dám nhìn thẳng Phương Trần.
"Phương sư huynh, ta tới xin lỗi huynh!"
Khi Phương Trần mở cửa, Lăng Uyển Nhi nói ra không chút do dự:
"Uyển Nhi biết sai rồi, không nên hãm hại huynh, xin sư huynh tha thứ!"
Trong lúc nói chuyện, nàng còn lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Phương Trần.
Rất hiển nhiên, bên trong có lễ vật xin lỗi mà nàng đã chuẩn bị.
Thấy thế, Phương Trần vô ý thức tiến lên, khuôn mặt đã nở nụ cười.
Hắn định nói không quan trọng, việc nhỏ mà thôi, không cần để ý.
Sau đó, lại đẩy qua đẩy lại lễ vật một đợt, cuối cùng một bên nói sư huynh đừng khách sáo, một bên thì nhận lấy giới chỉ...
Nhưng khi Phương Trần phát hiện Khương Ngưng Y đứng ở sau lưng Lăng Uyển Nhi, sắc mặt của hắn lập tức trở nên cứng đờ, bước chân co rụt lại về phía sau.
Không! Không được!
Nếu như lúc này mình rộng lượng tha thứ cho Lăng Uyển Nhi, như vậy quan hệ với Khương Ngưng Y nhất định sẽ khôi phục như bình thường.
Hắn không thể chấp nhận!
Phương Trần lập tức dừng bước chân, thu hồi nụ cười, nheo mắt lại, khóe miệng cong lên, lộ ra vẻ khinh miệt:
"Haha, Lăng sư muội, có phải ngươi nhầm lẫn gì rồi không?"
"Cho ta một chiếc nhẫn là coi như xin lỗi ta?"
"Ngươi coi ta là cái gì?"
Bộ dáng của Phương Trần lập tức khiến cho hai nữ nhân biến sắc.
"Ta..."
Lăng Uyển Nhi còn tưởng rằng Phương Trần rất tức giận, vội nói:
"Sư huynh, ngươi nhận lấy món này trước đi. Nếu ngươi còn muốn thứ gì, ta có thể đi tìm!"
Nói xong, Lăng Uyển Nhi còn muốn tiến lên đưa nhẫn cho Phương Trần.
Ai ngờ, Phương Trần lại nghiêm nghị quát lên:
"Cút, không cho phép ngươi tiến lên!!!"
Lăng Uyển Nhi bị dọa giật mình, đứng một chỗ không biết làm sao.
Khương Ngưng Y lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Vì sao Phương sư huynh lại hung ác như thế?
Phương Trần ba phần chê cười, ba phần lạnh nhạt, sáu phần khinh thường:
"Haha, làm việc ác xong, bây giờ lại muốn dùng một chiếc nhẫn mua chuộc ta? Không có cửa đâu!"
"Bộ dáng này của ngươi nói dễ nghe là đến xin lỗi, nói khó nghe chính là vì để không bị môn quy trừng phạt, tùy tiện cầm ít đồ đến cho ăn mày!"
"Ta thấy bên trong chiếc nhẫn này của người cũng không có vật gì tốt!"
"Những đệ tử thế gia các ngươi vĩnh viễn cao cao tại thượng như thế. Thật khiến cho ta buồn nôn!"
"Cút ra ngoài, các ngươi không xứng vào đây!"
Khuôn mặt của Lăng Uyển Nhi cứng đờ, ngay sau đó hai mắt kìm không được lửa giận tuôn ra.
Nàng đã chăm chú chọn lựa rồi đặt thứ mà nàng cảm thấy đáng giá nhất ở trong đó.
Nàng không nghĩ tới Phương Trần sẽ nói như vậy, không tức giận mới là lạ!
Lúc này Khương Ngưng Y tiến lên, ngăn ở trước mặt Uyển Nhi:
"Phương sư huynh, đồ vật chứa trong nhẫn của Uyển Nhi đều là vật trân quý, đa số đều là thiên tài địa bảo ở Xích Tôn sơn trong môn phái, ngay cả những ngọn núi khác trong môn phái cũng chưa từng có được."
"Thôi đi, có quỷ mới tin! Ngươi với nàng đều cùng một giuộc, lời nói ra có thể đáng tin được bao nhiêu đây?"
Phương Trần khịt mũi coi thường.
Bộ dáng và giọng điệu này khiến cho khuôn mặt của Khương Ngưng Y trắng bệch, trong lòng khó chịu cùng cực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận