Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 516 - Học Cách Trở Thành Tiên

Lệ Phục nói xong thì nhìn về phía Lăng Tu Nguyên:
"Ngươi gọi ta tới đây để làm gì?”
Lăng Tu Nguyên bày ra vẻ mặt cười đến mức híp mắt lại:
“Không phải là ta gọi ngươi. Là bọn hắn muốn gọi ngươi tới. Bọn hắn muốn biết phương pháp thành tiên cỉa ngươi. Nếu như ngươi không ngại thì có thể nói cho bọn hắn nghe.”
Lăng Tu Nguyên vừa dứt lời, những ma đạo đại thừa ở đó nghe xong không những không vui, mà còn giật mình sợ hãi. Lăng Tu Nguyên sẽ là người tốt bụng hào phóng đến vậy hay sao? Đùa cái gì vậy chứ? Mà lúc này, Lệ Phục hơi nhíu mày, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc hơn. Hắn ta chợt nhìn về phía Hiền Minh- người có thực lực mạnh nhất trong số đó- rồi chầm chậm hỏi:
“Là ngươi muốn học cách trở thành tiên của ta ư?”
Ánh mắt Hiền Minh lóe sáng, hắn ta nói:
“Đúng vậy!”
Lệ Phục khẽ vuốt cằm rồi nói:
“Nếu đã như vậy, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết đoạn chi trùng sinh hay không?”

Khi Hiền Minh nghe thấy lời Lệ Phục nói, gương mặt tràn đầy vẻ mạnh mẽ uy thế bỗng xẹt qua vài nét nghi hoặc. Sau đó hắn ta thản nhiên đáp:
“Hư Niết đạo hữu, ngươi và ta có tu vi tương tự nhau. Vậy vấn đề này ngươi đâu cần hỏi, bản thân ngươi cũng biết rõ đáp án mới phải chứ.”
Không phải là do Hiền Minh không muốn trả lời trực tiếp vấn đề này, mà là do câu hỏi này của Lệ Phục giống như một người trưởng thành hỏi một người trưởng thành khác rằng ngươi ăn cơm xong sẽ nuốt cơm xuống chứ? Từ góc độ nào đó mà nói, hắn ta hỏi vấn đề này không khác gì đang cố tình gây sự cả. Ở tu vi đại thừa đỉnh phong, nếu như không biết đoạn chi trùng sinh, vậy thì chuyện này mà nói ra ngoài thù sẽ bị người ta cười đến hai trăm ba mươi năm mất. Nhưng sau khi Lệ Phục nghe thấy câu trả lời của Hiền Minh, gương mặt nghiêm nghị của hắn bỗng tỏ ra vẻ không kiên nhẫn. Hắn cau mày lại, quát lớn:
“Ăn nói hồ đồ! Từ khi nào mà ngươi xứng có tu vi tương tự ta thế? Ngươi đang ngủ mơ giữa ban ngày à?”
Thấy Lệ Phục ăn nói lỗ mãng, hai mắt Hiền Minh hơi híp lại. Hỏa khí trong người hắn liền bốc lên ngùn ngụt. Nhưng sau khi thấy khí tức trên người Lệ Phục vẫn như đầm sâu không có cách nào nhìn thấu, hắn ta liền đè nén lửa giận trong nội tâm lại, khóe miệng hơi cong lên:
“Hư Niết đạo hữu nói phải, ngươi là người từng phi thăng lên tiên giới, vậy nên chắc chắn tu vi hoàn toàn vượt xa quả nhân. Đây là do quả nhân quá tự cao tự đại rồi.”
Lệ Phục nghe vậy thì chắp hai tay lại, đứng trên hư không. Hắn ta khẽ vuốt cằm:
“Biết tự nhìn lại bản thân thì cũng coi như là ngươi hiểu được đạo lí làm người. Vậy thì lần này ta sẽ tha thứ cho ngươi. Lần sau ngươi không được phép ăn nói bậy bạ như vậy nữa.”
Sắc mặt Hiền Minh cứng lại, say đó cuối cùng trên mặt hắn ta cũng lộ ra vẻ âm trầm. Mà gân xanh trên mặt Ôn Lương- người nãy giờ vẫn đứng yên một bên- lại phồng lên một lần nữa. Khúc ruột mà khi nãy đã biến mất khi hắn ta ở Thánh Đức đường lại xuất hiện một lần nữa, máu chảy ra ồ ạt...
Cam Bần thấy vậy thì cau chặt mày lại, hắn ta không kìm được mà liếc mắt nhìn Lăng Tu Nguyên một cái. Lúc này tất cả chúng nhân ma đạo đều đang thầm nghĩ xem Lệ Phục có ý gì. Chẳng nhẽ Lệ Phục đang phối hợp với Lăng Tu Nguyên, hôm nay đến đây để sỉ nhục bọn hắn hay sao? Đều là người đã thành tiên rồi, vậy mà lại còn đấu võ mồm chấp nhặt mấy chuyện này ư? Còn những người trước đây đã tiếp xúc với Lệ Phục như Hoài Mẫn lại không tỏ ra bất ngờ chút nào.
Lần trước khi hắn ta gặp Lệ Phục, Lệ Phục đã mang cái bộ dáng này rồi. Một người mà có thể nói ra câu “ngươi làm đồ đệ của ta bị thương, thế thì ta sẽ không nói cho ngươi tên của ta”, vậy thì phía sau có nói nhưng câu khiến người ta giận sôi máu đến mức nào thì cũng vẫn có thể hiểu được cả. Còn Lăng Tu Nguyên thì cười híp mắt lại. Hắn ta khoanh tay trước ngực, lùi lại 1 bước, yên tĩnh xem kịch. Lệ Phục lại hỏi tiếp:
"Được rồi, tiếp tục thôi. Ngươi nói đi, rốt cuộc là ngươi có biết đoạn chi trùng sinh hay không?”
Hiền Minh nghiến răng nói:
“Biết.”
Lệ Phục gật nhẹ đầu:
“Không tồi, nếu đã như vậy, vậy thì trước tiên ngươi hãy ngắt một cánh tay của ngươi xuống trước đi. Ta sẽ giúp ngươi tu luyện vô thượng truyền thừa của bản tọa.”
Hiền Minh nghe vậy thì cau mày lại:
“Hư Niết đạo hữu, công pháp của ngươi là công pháp gì vậy? Tại sao lại còn phải tự ngắt đứt một cánh tay của chính bản thân mình nữa?”
“Thần thể thượng cổ!”
Lệ Phục nhàn nhạt nói:
“Nếu như trước tiên ngươi không tự ngắt một cánh tay của bản thân xuống, vậy thì làm sao ngươi có thể đem cánh tay của mình đi luyện hóa sau đó thôn phệ được?”
Hiền Minh:
“?”
Trong giây phút Hiền Minh im lặng, không khí bốn phía giống như rơi xuống điểm đóng băng. Từng khối băng mơ hồ ngưng kết trong không khí, sau đó rơi hướng xuống đất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận