Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 521 - Kinh Thiên Địa Nghĩa

Hiền Minh cũng không hề tỏ ra tức giận, hắn ta cười tủm tỉm nói:
“Lăng Tu Nguyên, ngươi và ta đã đối địch nhiều nâm nay, thế nên chúng ta cũng coi như có chút hiểu rõ lẫn nhau. Ta cũng chỉ là hy vọng ngươi có thể gia nhập Đức Thánh tông mà thôi, hà cớ gì ngươi lại nói là ta nằm mơ? Hơn nữa với cảnh tượng trước mắt như thế này, người mà ta muốn nhìn thấy chắc chắn trong lòng đều hiểu rõ!”
Lăng Tu Nguyên không đáp lời, mà hắn ngược lại bắt đầu cười khẩy nói:
“Từ xưa đến nay ma đạo đều nói những người hào sảng đều là tiểu nhân, nói chính đạo chúng ta đều là ngụy quân tử. Nhưng các ngươi coi như tự mình dựng lên một ngọn cờ, đem khuyết điểm của ma đạo và ngụy quân tử kết hợp lại thật là hoàn hảo. Kể cả ta có nhập ma đi chăng nữa, thì nơi loạn lạc hỗn độn này của ngươi cũng sẽ không bao giờ trở thành sự lựa chọn của ta.”
Câu này vừa nói ra, sắc mặt của mấy người Đức Thánh Tông đều trầm xuống. Nhất là khi nghe thấy nơi hỗn độn, khuôn mặt của Thanh Tuyệt lại xấu đi thêm mấy phần. Hiền Minh nghe vậy thì thu hồi lại nụ cười rồi nói:
"Rượu mời ngươi không uống, ngươi lại thích uống rượu phạt.”
“Ha ha.”
Lăng Tu Nguyên cười lạnh hai tiếng. Khi hai người còn đang tranh phong đối đầu, người được thiên ma quỳ la- Lệ Phục- đột nhiên cau mày rồi giơ tay lên trời. Kiếp lực màu xanh thăm thẳm bên ngoài cơ thêt hắn bỗng tách ra một luồng sức mạnh kinh thiên động địa, khuếch tán ra giống như gợn sóng, làm chấn động mỗi một tấc không gian trong hư không. Hắn bỗng nhiên vung một quyền ra ngay lập tức... Ầm!!!
Giây phút này, cả thế giới như chỉ còn một mảnh trắng xóa, giống như thiên lôi giáng thế, lại giống như vạn kiếp giáng xuống. Hiền Minh thấy vậy thì sắc mặt thay đổi lớn:
"Đáng chết, tại sao hắn ta lại động thủ vào ngay lúc này?!”
Nói xong, hắn ta liền kéo theo Thanh Tuyệt và Ôn Lương trốn về phía sau lưng ba người Cam Bần. Ba người Cam Bần lộ ra vẻ mặt cực kì kinh sợ, bọn hắn muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng Hiền Minh lại truyền âm cho bọn hắn:
“Các ngươi chạy không thoát khỏi kiếp lực đâu, lập tức tự thủ tại chỗ đi. Bọn ta sẽ phòng ngự giúp các ngươi, cái này phân thân gánh không nổi!”
Câu nói vừa dứt, trong lòng ba người Cam Bần liền muốn xổ ra một tràng lời nói tục đã tích cóp mấy ngàn năm, nhưng bọn hắn không dám nói ra câu nào cả. Bọn hắn chỉ đành biến sự phẫn nộ trong lòng thành sức mạnh, lấy ra tất cả pháp bảo và phù triện phòng thủ mà bản thân có, liều mạng chống lại sự xuất thủ bất ngờ của Lệ Phục! Ầm ầm ầm---
Vô số màng chắn bảo vệ xuất hiện trên không trung. Dưới sự giúp đỡ của ba người Hiền Minh trốn phía sau, cuối cùng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, ba người Cam Bần cũng dựng xong từng lớp từng lớp phòng thủ. Ngay sau đó, tiếng sóng biên vang vọng trong không trung! Tiếng sóng biển này không phải là tiếng thủy triều thật sự, mà chính là kiếp lực! Ào ào ào—
Kiếp lực ngưng tụ lại thành sấm sét, sét hóa thành giao động, giao động trùng trùng lớp lớp hóa thành biển cả. Cuối cùng thủy triều mạnh mẽ xanh thẳm này mang theo sức mạnh cực kì mãnh liệt rít gào khắp trời cao, nuốt sống tất cả đám thiên ma và cả vô số lớp màng bảo vệ phát sáng lấp lánh... Đồng thời trong lúc đó, Lăng Tu Nguyên bị kiếp lực chiếu sáng cả khuôn mặt như ngơ ra. Hắn ta nhìn cả một bầu trời bị kiếp lực bao phủ, không biết nên làm sao cả.
Một lúc lâu sau, đợi đến khu kiếp lực tản đi, thiên ma đã bị đốt cháy đến không còn một mảnh, chân trời trở nên thoáng đãng trong sáng. Trong khung cảnh vạn dặm đều thoáng đãng trong sáng, Lăng Tu Nguyên lẩm bẩm với vẻ đau lòng cùng cực:
“Lệ Phục, ngươi bị bệnh à?”
Lệ Phục nghe vậy thì quay người, đầu hắn hơi nghếch lên cao, sau đó bật lên cách Lăng Tu Nguyên một đoạn. Cuối cùng hắn ta đứng ở một góc nhìn xuống để nhìn Lăng Tu Nguyên:
"Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta như vậy?”
Lăng Tu Nguyên nhìn tên điên đang bay lơ lửng trên đầu mình, tức đến mức nghiến răng nói:
"Ngươi xuống đây nói chuyện cho ta.”
Lệ Phục lạnh lạnh nói:
“Hơ hơ, trùng mùa hạ thì khômg đóng băng được, vậy thì tại sao ta phải đứng nói chuyện ngang hàng với một con giun đất như ngươi?”
Lăng Tu Nguyên hít sâu một hơi:
“Tại sao ngươi lại giết hết sạch thiên ma đi? Trước khi ra tay tại sao ngươi không hỏi trước ta một tiếng?”
Nhiều thiên ma như vậy, hơn nữa tất cả đều ngoan ngoãn quỳ xuống phục tùng. Đúng ra Lăng Tu Nguyên đã vui tới nỗi muốn nở hoa luôn rồi. Hắn định bụng sẽ thu một đám đem về Đạm Nhiên tông, sau đó lại đem một đám cho Phương Trần. Nếu như không phải do trong lời nói của Hiền Minh cứ nói gần nói xa có ý nói hắn gia nhập ma đạo, lại còn dám mời hắn ra nhập Đức Thánh tông thì hắn đã ta tay từ sớm rồi. Ai mà biết được hắn mới phản bác Hiền Minh xong thì tên chó chết Lệ Phục này lại im lặng đánh ra một đại chiêu, trực tiếp đánh chết hết sạch Thiên ma...
Bạn cần đăng nhập để bình luận