Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 211 - Quá Nhanh

Phương Trần nhận lấy nhẫn, trực tiếp đặt thi thể của gấu tạp chủng vào, đồng thời phi thân nhảy đến trên sống lưng Dực Hung.
"Đi!"
Dực Hung lập tức phóng tới chỗ rừng sâu ngựa không dừng vó.
Hắn không dám đi chỗ sâu trong sơn mạch Thương Long, mà chạy tới địa phương mới vừa tới, sợ đợi lát nữa vội vàng không kịp chuẩn bị gặp phải Yêu thú cường đại khác.
Lúc đi đến cạnh một con suối, Dực Hung mới dừng lại.
Giờ phút này, Phương Trần ăn mặc chỉnh tề, cười híp mắt hỏi:
"Như thế nào? Hiệu suất của ta có cao hay không?"
Trước sau hai lần tự bạo, cộng thêm chém đầu gấu tạp chủng, cũng không có tốn thời gian quá dài.
Dực Hung vô cùng sùng bái:
"Nhanh, Trần ca, ngươi thực sự quá nhanh."
Phương Trần hiểu tên này đang trả thù chuyện vừa rồi, lập tức hùng hùng hổ hổ nói:
"Cút, lão tử hỏi ngươi hiệu suất có cao hay không, không hỏi ngươi nhanh hay không nhanh."
Dực Hung cười hắc hắc:
"Cao!"
"Hứ!"
Sau đó, Phương Trần bĩu môi, lập tức nhìn nhẫn trữ vật, ánh mắt lộ ra vẻ nồng nhiệt:
"Để cho ta nhìn xem!"

Lúc Phương Trần dự định lấy thi thể của gấu tạp chủng ra, rút lấy huyết mạch Tổ Huyết Cổ Hùng, đột nhiên, hắn cảm giác trên chân truyền đến cảm giác đau nhói.
Hắn cúi đầu nhìn, một con côn trùng tướng mạo quái dị đang hưng phấn gặm cắn huyết nhục của hắn.
Mà ở phía xa, có một vài con yêu thú tu vi thấp bé đang thò đầu ra nhìn, sợ hãi mà lại thèm nhỏ dãi mà nhìn Phương Trần...
Phương Trần thấy thế thì vỗ đầu một cái, suýt nữa quên mất.
Sau đó, hắn đạp chân giết chết côn trùng, sau đó đeo ngọc thạch mà Thiệu Tâm Hà cho hắn lên, lại lấy gấu tạp chủng ra.
"Bành!"
Thi thể rơi xuống đất, phát ra tiếng va đập trùng điệp.
Tuy gấu tạp chủng bị chết rất nhanh, nhưng không có nghĩa là hắn yếu!
Thi thể của hắn vừa mới xuất hiện, khí tức yêu thú Kim Đan kỳ (yêu thú cấp ba) lập tức khiến cho yêu thú xung quanh bị dọa đến sợ chết khiếp, chạy trối chết.
Ngửi mùi nước tiểu trên đất, Dực Hung trầm mặc dùng chân hổ che cái mũi.
Ở bên này, sau khi Phương Trần lấy thi thể gấu tạp chủng ra thì bắt đầu suy tư làm thế nào dùng Thôn Yêu Dung Huyết Đại Pháp rút ra huyết mạch của gấu tạp chủng.
Phương Trần không có ý định tiến hành dung huyết* ở một chỗ nguy hiểm như sơn mạch Thương Long!
*dung hợp huyết mạch
Dựa theo công pháp giới thiệu, nếu là quá trình hắn dung huyết xảy ra sai sót, sẽ lập tức nổ tung.
Nơi này, không thích hợp hắn dung huyết!
Tuy nhiên, vì bảo trì độ mới mẻ của huyết mạch ở mức độ lớn nhất, Phương Trần muốn dựa theo nội dung công pháp rút ra lực lượng huyết mạch của gấu tạp chủng, tinh luyện thành huyết mạch châu.
Như vậy mới sẽ không khiến cho lực lượng huyết mạch của gấu tạp chủng dần dần bay hơi theo cái chết của hắn.
Sau đó, trong tay Phương Trần phát sáng, bắt đầu sờ tới sờ lui ở trên người gấu tạp chủng. Sau khi sờ soạng một lúc lâu, ánh mắt của Phương Trần sáng lên, hắn đã tìm được!
Nơi này là chỗ lực lượng huyết mạch nồng nặc nhất trên người gấu tạp chủng.
Sau đó, Phương Trần nắm lấy cánh tay gấu thô to, bắt đầu rút ra lực lượng huyết mạch Tổ Huyết Cổ Hùng trên người gấu tạp chủng...
Dực Hung đừng bên cạnh tò mò nhìn động tác của Phương Trần. Khi hắn thấy lực lượng huyết mạch của Tổ Huyết Cổ Hùng hóa thành một viên huyết châu màu đỏ trong suốt sáng long lanh trong tay Phương Trần thì kinh ngạc nói:
"Trần ca, đây là cái gì?"
Hắn thật sự không biết Phương Trần đang làm gì, chỉ có thể mơ hồ suy đoán ra, hẳn là Phương Trần đang rút ra huyết dịch trên người gấu tạp chủng.
Nhưng sau khi viên huyết châu này xuất hiện, trong lòng của hắn lập tức dâng lên cảm giác rung động và hoảng sợ. Dường như thứ này khiến hắn bài xích theo bản năng!
Cho dù Dực Hung có huyết mạch đế phẩm tinh khiết, là hậu duệ của cửu thú do Yêu Tổ phân hóa ra, nhưng cho đến nay hắn từ lâu đã bài xích những Yêu thú khác theo bản năng.
Nếu giờ phút này hắn nuốt viên huyết châu có lực lượng huyết mạch mỏng manh này, tất nhiên sẽ thụ thương bởi vì huyết mạch đối nghịch.
"Lực lượng huyết mạch Tổ Huyết Cổ Hùng."
Phương Trần cười cười, trở tay thu hồi huyết châu.
Dực Hung nghe nói như thế thì lập tức ý thức được gì đó, cả kinh nói:
"Ngươi có thể rút ra lực lượng huyết mạch? Ngươi làm sao có thể làm được?!"
Phương Trần méo miệng cười một tiếng:
"Đương nhiên là vì ta lợi hại."
Lời này vừa nói ra, Dực Hung trừng to mắt hổ, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, trong nội tâm như có sóng to gió lớn.
Rút ra lực lượng huyết mạch?
Đây là chuyện mà một tu sĩ Trúc Cơ có thể làm được sao?
Tu sĩ Trúc Cơ tầm thường, đừng nói rút ra lực lượng huyết mạch, dù là luyện hóa huyết dịch của yêu thú Kim Đan cũng đã cực kỳ tốn sức.
Nhất là giờ phút này, lực lượng huyết mạch mà Phương Trần lấy ra chính là lực lượng của cửu mạch yêu tộc!
Chuyện này càng khiến cho người...Khiến cho hổ không thể tưởng tượng nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận