Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 450 - Cảm Thán

Phương Trần nhịn không được mà bật cười:
"Được!”
Trong lòng hắn thầm cảm thán... Quả nhiên người giấy rất ấm áp! Thấy Phương Trần cười, Tiểu Chỉ mới gật đầu một cách hài lòng:
“Vậy ta đi đây!”
"Đi đi!”
Sau khi nói xong, đôi chân bằng giấy của Tiểu Chỉ ghim sâu xuống mặt đất, sau đó hắn ta dùng linh lực, bật người bay lên không trung. Vèo--. Phương Trần nhìn Tiểu Chỉ hóa thành một tia sáng bay lên trời cao, hắn dùng mắt đưa tiễn, sau đó lại thở dài một hơi. Thật ra bây giờ hắn cũng không phải cảm thấy rất không vui. Chủ yếu cảm giác mà hắn cảm thấy chính là khó chịu! Một bảo bối lớn như vậy, nặng hơn cả Dực Hung nữa. Thế mà lại không có một tí tác dụng nào cả. Chủ yếu là kể cả cái thứ này không có tác dụng với hắn nhưng có tác dụng với gia đình người nhà của hắn thì cũng thôi đi. Thê nhưng... vậy mà lại còn phải lấy máu nhận chủ! Thứ phế vật này hắn muốn lợi dụng cũng không biết nên lợi dụng như thế nào! Hắn cảm thấy bản thân thật khổ!
Phương Trần suy nghĩ một chút, hay là hắn đợi Phương Quang Dự khu kiếp trở về sau đó đưa tên này đến chuông Chân truyền nhận chủ... Lúc đó thì sẽ đổi tên ấn này thành ấn Quang Dự. Phương Trần đem theo nỗi phiền muộn đi vào cửa. Vừa vào cửa hắn đã thấy Dực Hung đang chơi kéo búa bao với Nhất Thiên Tam. Dực Hung chỉ biết ra bao. Còn Nhất Thiên Tam lại chỉ biết ra mỗi nắm đấm. Dực Hung:
"Ngươi đã thua sáu trăm bảy mươi ba ván rồi, thế nên ngươi nhớ sau này phải giúp ta điểm hóa sáu trăm bảy mươi ba pháp bảo đó.”
Nhánh cây trên người Nhất Thiên Tam hơi gật gật, biểu thị rằng hắn ta đồng ý. Phương Trần:
“...”
Vừa vào cửa mà hắn ta đã thấy một con chó ngoan rồi! Thấy Phương Trâng quay lại, Dực Hung liền nhổm dậy nghêng đón:
“Trần ca, trận chiến tranh dành chức Chân truyền thế nào rồi? Không có ai gây phiền phức cho ngươi chứ?”
Dực Hung chưa bao giờ nghi ngờ về việc Phương Trần có thể đoạt được chức Chân truyền hay không. Nếu Phương Trần thua, vậy thì có lẽ Đạm Nhiên tông đã trở thành tông môn số một thiên hạ rồi! Nhưng Dực Hung cảm thấy rất khó hiểu. Đúng ra Phương Trần phải nhanh chóng trở về mới phải, tại sao hắn lại đi lâu đến như vậy! Rốt cuộc là ai mà tài giỏi đến thế, có thể giữ chân Phương Trần một thời gian dài như này? Phương Trần mệt mỏi đi vào trong phòng:
"Có, là lão tiền bối của Đạm Nhiên tông, chuông Chân truyền.”
Dực Hung dắt theo Nhất Thiên Tam đi theo sau lưng Phương Trần, nghe vậy thì hắn ta kinh ngạc hỏi:
“Hả?! Cái thứ đó cũng có thể xuống sân đấu võ sao? Đạm Nhiên tông này đang làm cái trò gì vậy? Đây quá không công bằng rồi! Ta kiến nghị ngươi nên rời khỏi tông môn nha. Để ta đưa ngươi về đảo Càn Khôn, sau đó ngươi đấu một trận đường đường chính chính với Cửu hoàng huynh của ta. Nếu ngươi thắng thì ngươi sẽ trở thành chân truyền của hổ tộc!”
Lúc đầu Phương Trần còn tưởng tên này đang cảm thấy bất công thay cho mình. Nhưng sau khi nghe một lúc hắn mới nhận ra tên này lại đang nói năng lung tung. Hắn không nói gì, ném cái ấn Chân Trần về hướng Dực Hung. Viu--. Ấn Chân Trần rất nặng, nó bay về phía Dực Hung mang theo tiếng gió rít. Dực Hung thấy thế thì vội vàng lấy đuôi bắt lấy ấn Chân Trần. Sau khi bắt được, hắn kinh ngạc nói:
“Cái này nặng thật đấy.”
Phương Trần liếc hắn ta một cái, ánh mắt tỏ vẻ không thân thiện. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao khi nãy khi đao khí lao tới, cảm giác của tất cả mọi người như thế nào rồi. Sau đó, Dực Hung hỏi:
“Đây là cái gì?”
Phương Trần đáp:
“Đây là khen thưởng từ việc ta lên chức chân truyền của Đạm Nhiên Tông!”
Dực Hung lấy lại hứng thú nhìn ngó, nhưng sau khi nhìn ngó một hồi thì hắn ta bỗng hiếu kì hỏi:
“Cái này có tác dụng gì?”
Nhìn vẻ ngoài của ấn Chân Trần trông như bạch ngọc, nhìn nó giống một tác phẩm nghệ thuật tao nhã hơn. Nhưng Dực Hung nhìn một hồi cũng chưa phát hiện ra nó đặc biệt chỗ nào cả!
“Không có tác dụng gì hết.”
Phương Trần lắc đầu. Sau đó, lúc Phương Trần định nói gì đó thì hắn lại thấy Nhất Thiên Tam đang trên lưng Dực Hung. Hắn bất giác tò mò hỏi:
“Đúng rồi, tại sao nãy giờ Nhất Thiên Tam không nói năng gì cả vậy?”
Từ khi Phương Trần vào cửa cho đến bây giờ, Nhất Thiên Tam không hề nói câu nào cả. Điều này không hề phù hợp với tính cách của hắn ta chút nào! Nghe Phương Trần hỏi vậy, gương mặt Dực Hung tỏ vẻ khó chịu buồn bã:
"Hắn ta nói quá nhiều, thế nên ta đã làm cho hắn ta im miệng trong nửa canh giờ.”
Phương Trần thấy Dực Hung cướp đi quyền lên tiếng của Nhất Thiên Tam nửa canh giờ thì không nói gì. Chuyện này nghe có vẻ tàn khốc nhưng hắn cảm thấy hắn rất đồng tình với Dực Hung. Hắn có thể tưởng tượng ra được Dực Hung buồn bực đến mức đó thì rốt cuộc hắn ta đac trải qua những gì! Nhưng Dực Hung cũng không thể đối xử quá đáng quá đối với Nhất Thiên Tam được, thế nên mới chỉ để cho Nhất Thiên Tam im miệng nửa canh giờ. Đúng lúc này, Nhất Thiên Tam đột nhiên vui mừng cất tiếng nói:
“Hổ tỷ, qua nửa canh giờ rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận