Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 449 - Đáng Tiếc

Sau một khắc, ánh mắt mọi người nhìn Phương Trần thay đổi…
Họ cảm thấy lời nói của Chuông Chân Truyền không có một chữ nào là sự thật.
Nhưng thái độ của Dư Bạch Diễm lại làm chó bọn họ không thể không tin…
Hóa ra, Phương Trần không phải là người xui xẻo nhất, mà là thiên kiêu chí tôn chân chính sao?
Phương Trần cũng bối rối.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy tư thái nghiêm túc này của Dư Bạch Diễm.
Hắn không nhịn được cúi đầu nhìn Ấn Chân Trần, trong lòng chậm rãi hiện ra nghi vấn…
Chẳng lẽ, cái đồ chơi này, thật sự hữu ích?

“Cái này đương nhiên vô dụng!”
Trong Vân Lam Cảnh, Dư Bạch Diễm vừa vào cửa vừa bĩu môi nói.
Phương Trần đứng ở phía sau hắn sắc mặt nhất thời hỗn loạn, cảm giác mình như một tên hề vì vừa rồi đã dâng lên cảm giác mong đợi!
Sau khi Dư Bạch Diễm yêu cầu mọi người nói năng thận trọng, hắn liền lấy cớ muốn tìm tổ sư, bàn bạc về việc Ấn Chân Trần, đưa Phương Trần rời khỏi Điện Đạm Nhiên, chạy về Vân Lam Cảnh.
Sau khi về đến Vân Lam Cảnh, Phương Trần vốn định hỏi thăm tác dụng của Ấn Chân Truyền, ai ngờ Dư Bạch Diễm lại đổ xuống câu này.
Cả người Phương Trần đều choáng váng.
“Ta vừa rồi là vì che đậy thay Chuông Chân Truyền tiền bối , bảo hộ chút mặt mũi của tiền bối, nên mới nói láo.”
Dư Bạch Diễm thở dài sâu một hơi:
“Ta lừa gạt những người khác cũng không sao, ngươi là người bị hại, ta không thể lừa ngươi, nếu không nửa đêm ta sẽ không ngủ yên.”
Phương Trần:
“... Tông chủ, nhưng bây giờ ta cảm thấy ngủ không yên giấc.”
Náo loạn nửa ngày, hắn vẫn nhận được một phế phẩm!
Dư Bạch Diễm vỗ vài Phương Trần, an ủi:
“Không sao, ta để Tiểu Chích đi mượn quan tài.”
Phương Trần cứng ngắc nói:
“Đa tạ tông chủ, cảm ơn Tiểu Chích.”
Tiểu Chích vẫy tay, biểu thị không cần khách khí:
“Phương Trần, không cần cảm ơn, còn có ngươi có thể gọi ta là Dư Trần.”
Phương Trần bị cái tên làm cho giật mình lập tức nghĩ đến Ấn Chân Trần vừa rồi, đau đầu nói:
“... Ngươi đừng nhắc Trần với ta, bây giờ ta bị dị ứng với cái chữ này.”
Ngữ khí Tiểu Chích mang theo đồng tình:
“Được rồi, Phương.”
Lúc này Dư Bạch Diễm tiếp tục nói:
“Ấn Chân Truyền được luyện thành từ Đạo Vận Hạo Ngọc!”
“Nếu Ấn Chân Trần của ngươi là Đạo Vận Hạo Ngọc tầm thường, bây giờ ta vẫn có thể mới mấy vị luyện khí sư luyện chế pháp bảo cho ngươi, mặc dù không thể đảm bảo có thể nắm giữ năng lực ngộ đạo, nhưng ít ra còn có thể để ngươi sử dụng, nện người khẳng định không có vấn đề gì.”
“Nhưng, Chuông Chân Truyền tiền bối để đảm bảo mỗi viên Đạo Vận Hạo Ngọc đều có thể giúp ích cho khả năng ngộ đạo, cho nên đã luyện chúng thành Ấn Chân Truyền trống không!”
“Bởi vậy, mặc dù khả năng ngộ đạo được đảm bảo nhưng cũng có thêm một điều kiện khắc nghiệt!”
“Cái Ấn Chân Truyền này, nhất định phải là sau khi nhận chủ mới có thể phát huy tác dụng!”
“Nếu không có Chuông Chân Truyền tiền bối giúp đỡ, thì không có cách nhận chủ!”
“Mà hắn không giúp ngươi, ta nghĩ có lẽ là do hắn không… khụ, năng lực hắn có hạn!”
“Cho nên, mặc dù đáng tiếc, nhưng Ấn Chân Truyền của ngươi, quả thực hoàn toàn vô dụng.”

"Được thôi.”
"Được rồi. Chúng ta hãy quên hết những chuyện không vui đi. Còn về ấn Chân truyền...”
Thực ra Dư Bạch Diễm cảm thấy dựa theo nguyên tắc vật dùng đúng việc thì ấn Chân truyền này nên được trả về chuông Chân truyền, để khí linh có thể tiếp tục truyền cho các chân truyền khác mới phải. Nhưng nhìn gương mặt xám tro của Phương Trần, Dư Bạch Diễm cảm thấy hình như suy nghĩ của hắn tàn nhẫn quá rồi thì phải! Tốt nhất thì vẫn nên để Phương Trần tự mình xử lí thứ đồ này vẫn hơn. Lãng phí mất năm viên Đạo Vận Hạo Ngọc thì cũng đành chịu vậy! Chỉ cần Phương Trần vui vẻ là được rồi. Dư Bạch Diễm còn định nói chuyện tiếp với Phương Trần về chuyện tiếp theo của Thánh tử, nhưng sau khi thấy tình trạng của Phương Trần như thế, hắn cũng không nhẫn tâm tiếp tục nữa. Hắn vỗ vai Phương Trần, nói:
“Được rồi, Phương Trần, ngươi về nghỉ ngơi trước đi. Hôm nay ngươi đánh nhau cả ngày như thế cũng vất vả rồi!”
Phương Trần:
"Được, cảm ơn tông chủ! Vậy thì ta xin phép cáo từ trước!”
Phương Trần được Tiểu Chỉ ôm đưa về Xích Tôn sơn. Đến nơi, Tiểu Chỉ thả Phương Trần xuống đất, sau đó lại ôm lấy hắn nói:
“Phương, ngươi đừng cảm thấy không vui vẻ nhé, có biết không?!”
Mặc dù Tiểu Chỉ không hiểu hành động của chuông Chân Truyền có nghĩa là gì, cũng không hiểu được vì sao Phương Trần chỉ nhẹ nhàng đá bay hai người, đánh ngất một người mà Dư Bạch Diễm lại bảo hắn vất vả. Nhưng hắn ta biết rằng bây giờ Phương Trần đang cực kì không vui. Thế nên hắn ta định an ủi Phương Trần. Phương Trần vỗ vỗ đầu Tiểu Chỉ:
“Cảm ơn ngươi, Tiểu Chỉ.”
Lần này Tiểu Chỉ cũng không chấp nhặt việc Phương Trần không gọi tên khác của hắn ta nữa, mà hắn ta chỉ sờ lên cái đầu giấy trống không của mình. Trên khuôn mặt hắn rõ ràng không có biểu cảm gì, vậy mà lại vô thức làm cho người ta có một cảm giác trên có như có một nụ cười ấm áp:
"Không cần cảm ơn ta đâu! Còn nữa, nếu ngày mai ngươi vẫn chưa cảm thấy vui vẻ thì ngươi có thể đến tìm ta. Ta đưa ngươi đi chơi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận