Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 34 - Sức Mạnh Mạnh Mẽ

Sau đó, Phương Trần cười khằng khặc quái dị phóng về phía Dực Hung...
"Không…không thể nào!"
Giờ khắc này, Dực Hung đã triệt để sợ hãi khi đối mặt tình cảnh quái dị như vậy, cũng không dám đối đầu với Phương Trần nữa mà gào thét xoay người bỏ chạy...
Dực Hung bắt đầu vừa đánh vừa chạy.
Còn Phương Trần khi trạng thái vừa giảm xuống đã cảm thấy toàn thân không thoải mái, dứt khoát động một chút là uống thuốc độc, gia tốc tốc độ mất máu, lại để hệ thống giúp mình đổi mới trạng thái.
Hình ảnh quỷ dị này dọa Dực Hung càng ngày càng sợ hãi.
Nửa canh giờ sau.
Trên người Dực Hung đã chằng chịt vết thương.
Một lúc lâu sau, Phương Trần phóng lên nóc nhà, dễ như trở bàn tay đi tới trước mặt Dực Hung.
Linh lực đã hao hết, khuôn mặt hổ của Dực Hung trở nên cực kỳ khó coi!
"Còn gì muốn nói không?"
Phương Trần cười híp mắt hỏi.
Dực Hung gầm nhẹ nói:
"Ngươi rốt cuộc làm sao làm được? Chẳng lẽ ngươi có âm Dương lô trong tay sao?"
Hắn đoán đến đoán đi, nhưng cũng không đoán được Phương Trần như làm thế nào lại có thể quỷ dị khôi phục trong tình huống này.
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng do dùng bùa chú hoặc là đan dược làm ra!
Hắn suy đi nghĩ lại, có lẽ chỉ có một khả năng.
Đó là âm Dương lô có vấn đề!
Đại khái là bởi vì trận pháp này vốn là trận pháp của nhân tộc, Phương Trần có phương pháp nào đó có thể chưởng khống lại âm Dương lô cũng khó nói...
Nhưng Phương Trần không trả lời, mà chỉ cười thần bí:
"Ngươi đoán xem sao..."
Dực Hung nghe vậy, vừa muốn mắng chửi người.
Nhưng hắn thấy Phương Trần đưa tay ra, một phát Hỏa Sát Vương đánh thẳng tới trên đầu lâu của mình.
Dực Hung biến sắc, dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa cuộn người lui lại.
Sau khi thối lui đến vị trí an toàn, Dực Hung phẫn nộ quát:
"Ta đã sắp phải chết, ngươi còn dùng chiêu này đánh lén? Ngươi là đồ thấp hèn bỉ ổi!"
Giờ khắc này, Dực Hung bạo phát tất cả uất ức đèn nén từ đầu tới giờ, ủy khuất giống như một mèo lớn ngàn cân.

Nhưng thứ đón tiếp Dực Hung đang khóc lóc kể lể là một chiêu Cương Khí quyền mãnh liệt của Phương Trần...
Lúc này Phương Trần muống triệt để đánh chết gã này.
Đúng lúc này.
Két.
Răng rắc!
Ào ào ào!
Âm Dương lô cứng đờ, tựa hồ cảm nhận được một lực lượng to lớn đánh tới, ngay sau đó toàn bộ trận pháp đều vỡ vụn ra.
Một cỗ lực lượng mạnh mẽ lập tức bao phủ cả tòa phủ đệ!
Dù là Phương Trần trong trạng thái tinh khí thần trọn vẹn giờ phút này cũng không khỏi lùi về sau mấy bước.
Mà Dực Hung tức thì bị dao động lực lượng cuốn té xuống nóc nhà...
Nhưng cũng vì thế, Dực Hung trốn được một kiếp!
Ngay lúc đại trận vỡ vụn, dao động lực lượng bao phủ toàn trường, một lưu quang kiếm ảnh trong chớp mắt phi nhanh tới từ đằng xa, rơi vào trước mặt Phương Trần.
Người tới mặc một bộ váy xanh lam như nước, tóc đen tán loạn lại mang theo vẻ quyến rủ của thiếu nữ, nhưng dung nhan tuyệt diễm không còn lạnh lùng như thường ngày mà tràn đầy lo lắng, hốc mắt sưng đỏ, nhìn ra nàng đã khóc...
Nàng vừa rơi xuống trước mặt Phương Trần, còn chưa đứng vững, đã nức nỡ nói:
"Sư huynh, ngươi không sao chứ?!"
Người tới là Khương Ngưng Y!
Giờ khắc này, đối diện với nước mắt của thiếu nữ, trong lòng Phương Trần như có từng cơn sóng gợn...
Hắn vốn định phân rõ giới hạn với Khương Ngưng Y, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, dù Phương Trần có tâm địa như sắt cũng không thể mở miệng đuổi người.
Hắn chỉ có thể cười khổ nói:
"Ta không sao!"
"Thật ư?"
Phản ứng đầu tiên của Khương Ngưng Y hiển nhiên là không tin, vì cả người Phương Trần toàn là máu, nhất là quần áo trước ngực còn dính máu và độc màu xanh dương màu tím hỗn tạp. Vừa nhìn là biết hắn đã trải qua một trận chiến cực kỳ thảm trọng.
"Thật!"
Phương Trần gật đầu.
Khương Ngưng Y vẫn còn chưa tin...
Lúc này, một giọng nói nhu hòa lại ẩn chứa mị hoặc vang lên.
"Đừng hoảng, tiểu tử này không có việc gì, hắn nói thật!"
Ở sau lưng Khương Ngưng Y, một bóng người màu đỏ chậm rãi tới gần, người chưa đến nhưng mùi thơm ngào ngạt đã bay tới trước.
Phương Trần nhìn lại, bóng dáng đập vào trong mắt chính là Hoa Kỳ Dung phá trận.
Mà ở sau lưng nàng là yêu hổ Dực Hung đã bị trói gô chặt chẽ.
Nhìn thấy sau khi phá trận Hoa Kỳ Dung trước tiên bắt lấy Dực Hung, Phương Trần thở dài một hơi.
Không có để thằng cháu trai này chạy là được.
Mà lúc Phương Trần thở dài một hơi, trong đôi mắt Hoa Kỳ Dung nhìn Phương Trần không giấu được vẻ kinh hãi...
Tiểu tử này giấu không ít thứ!
Khương Ngưng Y nghe Hoa Kỳ Dung nói Phương Trần không sao, cuối cùng đã trấn định lại. Nàng nghiêm túc nhìn Phương Trần lần nữa rồi mới yên lòng.
Phương sư huynh nhìn như chật vật không chịu nổi, vết máu loang lổ, nhưng nhìn kỹ mới biết được, khí tức sung mãn hoàn toàn không phải bộ dáng của một kẻ hấp hối sắp chết.
"Phương sư huynh, ngươi không sao thật sự quá tốt."
Khương Ngưng Y thở phào một hơi, hốc mắt ửng hồng rốt cục lộ ra vẻ vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận