Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 157 - Không Thẹn Với Cha Mẹ

Lúc Tiêu Thanh và Trương Thiên đấu khẩu, bọn tu sĩ này chỉ là ôm lấy tâm thái xem kịch đợi lát nữa coi ai sẽ bị đánh đập.
Nhưng nào có ai ngờ được, đột nhiên xuất hiện một con Hổ to lớn, khiến cho bọn hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, kinh hồn bạt vía.
Yêu hổ này có da lông đen trắng, khí thế kinh người, thật sự khiến cho lòng người e ngại.
Họ vô thức cảm thấy lo lắng, yêu hổ này đến công kích tu sĩ!
Nhưng thấy sau khi yêu hổ xuất hiện, chỉ đè xuống bốn người Trương Thiên, họ lập tức hưng phấn...
Như vậy, yêu hổ này hẳn là trợ thủ của Tiêu Thanh!
Không tệ không tệ.
Đây cũng là lấy yếu thắng mạnh, chúng ta thích xem!
Hi vọng vị Trương Thiên này có thể gọi tới trợ thủ lợi hại hơn, đánh một trận với yêu hổ này, vậy bọn hắn sẽ không có lãng phí thời gian xem náo nhiệt.
Nhưng Phương Trần nhìn ánh mắt mong chờ của đám người này mà càn lời, đều không cần tu luyện nữa đúng không?
Hắn thản nhiên nói:
"Tất cả giải tán đi, không cần tu luyện à? Thành thạo luyện khí luyện đan cả rồi à? Lãng phí thời gian không thẹn với cha mẹ à?"
"Các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao? Những người có thể tu luyện tới Kim Đan kỳ Nguyên Anh kỳ, các ngươi cho là họ đều thích xem náo nhiệt như các ngươi sao?"
Nghe nói như thế, đám người đều giận dữ.
Xem náo nhiệt còn bị ngươi giễu cợt?
Dám đối nghịch với tất cả mọi người, muốn chết à?
Giờ khắc này, có một nam tử áo xám giận dữ nói:
"Ngươi..."
Phương Trần móc ra Nhẫn Xích Tôn.
"Chửi hay lắm!"
Người kia lập tức cười nịnh nọt.
Sau đó, mọi người lập tức hai mặt nhìn nhau, rồi xám xịt rời đi...
Núi Xích Tôn là thánh địa của Đạm Nhiên tông!
Người cầm chiếc nhẫn kia người, thấp nhất cũng là đệ tử hạch tâm, nói không chừng còn là chân truyền.
Họ cũng không dám đối nghịch với Phương Trần!
Bọn người rời đi gần hết, Phương Trần lại nhìn Dực Hung.
"Thả người đi."
Dực Hung lập tức nhảy dựng lên.
Chỉ thấy, bên dưới có thêm một cái hố to, Trương Thiên và ba tên người hầu của hắn đã triệt để ngất đi.
Thực lực và thể trọng của Dực Hung không phải là thứ mà họ có thể tiếp nhận!
"Lột sạch y phục và nhẫn trữ vật của bọn hắn, sau đó ném ra ngoài."
Phương Trần thản nhiên nói.
"Vâng!"
Dực Hung gật đầu, lập tức bắt đầu làm việc.
Cùng lúc đó.
Tiêu Thanh kích động nhìn Phương Trần:
"Sư huynh, sao ngươi cũng ở nơi đây?"
Phương Trần cũng làm bộ ngạc nhiên, vui tươi hớn hở nói:
"Ta đến thu thập Hỏa Sát, không nghĩ tới thế mà còn gặp ngươi."
"Đúng rồi, vừa rồi ta liên hệ ngươi, ngươi không thấy được sao?"
Hắn liên hệ Tiêu Thanh, phát hiện không được đáp lại, hắn chỉ có thể lần theo địa phương nhiều người đi tới đây.
Không nghĩ tới, vừa mới đến đã thấy Trương Thiên đang Tiêu Thanh.
Lúc ấy hắn đã cảm thấy không vui.
Đánh dụng cụ tu luyện của ta?
Nếu Tiêu Thanh bị thương, như vậy để Trương Thiên ngươi giúp ta tu luyện à?
Sau đó, Phương Trần lập tức xuất thủ.
Kết quả là hắn còn chưa dùng tới thuật pháp, chỉ dựa vào lực lượng thân thể đã đánh gục Trương Thiên...
Chỉ có thể nói, Thần Thể Thượng Cổ quả nhiên lợi hại!

"Xin lỗi, sư huynh, ta vừa mới bị Trương Thiên cản lại, chưa kịp xem xét."
Tiêu Thanh ngượng ngùng nói ra, lúc này hắn mới phát hiện Phương Trần vừa mới liên hệ mình.
"Không sao cả! Đúng rồi, ngươi tới nơi này làm gì? Cũng tới thu thập Hỏa Sát sao?"
Phương Trần cười hỏi.
"Đúng, Hỏa Sát này có quan hệ với công pháp của ta!"
Tiêu Thanh nói, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tiếc nuối, nói:
"Chỉ là, không biết là vị đại năng nào ra tay đã lấy đi toàn bộ Hỏa Sát của cả ngọn núi lửa vạn năm, ta còn chưa lấy được gì."
"Có điều, sư huynh, ta biết còn một nơi có Hỏa Sát, nếu ngươi cần, lần sau ta lên đường sẽ gọi ngươi được không?"
Tiêu Thanh nghe Tiêu Dao tôn giả nói, người ra tay nhất định là nhân vật có thực lực khủng bố cùng cực.
Loại người này đã ra tay, những người khác đừng hòng đạt được Hỏa Sát!
Cho nên, hắn cho rằng Phương Trần cũng giống như mình, khẳng định cũng là ra về tay không!
Hắn nghe Tiêu Dao tôn giả nói, ở Đông Cảnh vẫn còn có địa phương có Hỏa Sát, nếu Phương Trần cần, hắn định hẹn Phương Trần lần sau hai người cùng nhau đi tới đó!
Nhưng Phương Trần nghe nói như thế thì phì cười một tiếng:
"Không có việc gì! Ngươi cũng không cần đi giày vò!"
"Hỏa Sát của núi lửa vạn năm đều ở trên tay ta!"
Vừa mới nói xong.
Phương Trần lấy Hỏa Sát châu ra!
Thấy Hỏa Sát châu, Tiêu Thanh ngây dại.
"Hả?!"
"Cái này, Hỏa Sát núi lửa này, là sư huynh ngài cầm đi sao?"
Phương Trần sửa lại:
"Không phải ta lấy, là sư phụ của ta cầm đi."
"Há, đúng!"
Lúc này Tiêu Thanh mới ý thức được mình nói sai.
Mà Tiêu Dao tôn giả cũng kinh ngạc.
"Mịa nó? Đồ nhi, thực lực sư phụ của Phương sư huynh ngươi hơi bị mạnh đấy!"
"Phải biết, lúc lão phu toàn thịnh, dù cũng có thể thu thập toàn bộ Hỏa Sát trên núi lửa, nhưng tuyệt đối không thể nào làm được hời hợt như thế!"
"Nếu như có cơ hội, thật muốn gặp một lần, ta cũng muốn nhìn xem, sư phụ của hắn cường đại cỡ nào. Nếu như có thể luận đạo một phen, dĩ nhiên là vô cùng tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận