Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 312 - Người Nào?

Nếu không mở ra phong ấn, đan dược này sẽ chỉ bị đính gắt gao trên giá gỗ.
Nhưng đối với Phương Trần, những phong ấn này có hay không có cũng không khác nhau lắm...
Chỉ cần hắn muốn là có thể lấy đi hết thảy!
Ngay khi Phương Trần tiếp tục tìm tòi bí mật trong động phủ, đột nhiên, một hồi âm thanh thanh thúy, vang lên từ trong lệnh bài động phủ của hắn...
Âm thanh này tương đương với chuông cửa của động phủ!
"Người nào tới?"

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Phương Trần ngẩn người. Hắn lập tức dùng thần thức để nhìn ra ngoài. Ngoài cửa có một thiếu nữ mặc một bộ váy màu xanh lam. Thiếu nữ có gương mặt như hoa, da trắng như tuyết, đôi môi tươi tắn mềm mại. Bộ váy ngắn nàng mặc trên người giống như đã được chuẩn bị tỉ mỉ, búi tóc trên đầu cũng được chải chuốt kỹ càng, cảm giác không có gì là không hòa hợp cả. Nhưng trên gương mặt xinh đẹp của nàng lại lộ ra một chút căng thẳng và kiềm chế gì đó. Người đến đây chính là Khương Ngưng Y! Thấy Khương Ngưng Y, Phương Trần tỏ ra kinh ngạc. Tại sao Khương Ngưng Y lại tới đây? Sau đó, hắn chính trang lại quần áo, vội ra cửa. Trên đường hắn còn vừa đi vừa vuốt lại tóc, sau đó mới mở cửa. Cửa vừa mở ra.
“Sư huynh!”
Khương Ngưng Y lộ ra nụ cười, gọi hắn. Phương Trần cũng cười, sau đó đáp lại nàng:
"Sư muội, tại sao ngươi lại đột nhiên qua đây?”
Nghe thấy câu này, Khương Ngưng Y ngẩn người, sau đó nàng lúng túng đáp:
“...Vì, đúng lúc ta có thời gian rảnh thôi mà, sư huynh.”
Phương Trần:
“....”
Sau đó, hắn tự vỗ vào đầu bản thân một cái. Hiểu rồi! Câu nói khách sáo mà hắn tiện mồm nói kiểu có thời gian rảnh thì nhớ ghé qua chơi bị Khương Ngưng Y xem là lời mời thật lòng rồi.
“Sư huynh, sao vậy? Có phải ngươi cảm thấy bất tiện ở đâu không?”
Sau đó, Khương Ngưng Y không nhịn được hỏi, giọng nàng trầm xuống, vẻ buồn buồn. Phương Trần lập tức xua tay, sau đó giải thích:
“Không có không có, rất tiện. Đúng lúc chỗ ta bây giờ không có ai cả. Ngươi vào đi.”
Nghe Phương Trần nói thế, Khương Ngưng Y vui vẻ đáp một tiếng. Phương Trần quay người bước đi:
"Đi theo ta!”
Ánh mắt Khương Ngưng Y nhìn quanh một vòng khắp phủ. Trong đầu nàng bỗng nhớ đến mấy chữ không có ai cả của Phương Trần, khuôn mặt bất giác nóng lên vài phần...Trong lòng Khương Ngưng Y lóe qua một ý nghĩ. Chắc là nàng không đỏ mặt đâu nhỉ...Nàng không muốn mặt mình đỏ lên đâu. Nghĩ tới đây, nàng vô thức rút Yên Cảnh ra, hơi nghiêng thân kiếm, sau đó lại hướng thẳng kiếm lên xem. Ừm, mặt nàng không đỏ!
"Sư muội, ngươi đang làm gì thế?”
Phương Trần thấy Khương Ngưng Y không nhúc nhích thì bất chợt quay đầu hỏi. Khương Ngưng Y giật mình, vội nhét Yên Cảnh vào lại. Gương mặt nàng không thể khống chế được mà đỏ lên. Nàng hoảng loạn nói:
“A, không có gì, ta không làm gì cả. Là do kiếm của ta nói hắn muốn hít thở không khí một chút ấy mà!”
“Hả? Kiếm muốn hít thở không khí?”
Phương Trần trợn tròn mắt, kinh ngạc nói:
“Thông minh như vậy...khụ, có nhân tính hóa như vậy hay sao? Có khi nào nó sinh ra kiếm linh rồi không?”
Khương Ngưng Y ấp úng nói:
"Ừm...đại khái có lẽ là như thế đi. Nhìn như nó càng ngày càng thông minh lên rồi.”
Phương Trầm kính phục nói:
“Khương sư muội, ngươi giỏi thật đấy!”
Khương Ngưng Y cười gượng gạo một tiếng, nàng chột dạ, nhanh chóng đổi chủ đề:
“Sư huynh quá khen rồi, chúng ta đi vào trước đi.”
"Được.”
Phương Trần mải kinh ngạc và thán phục vì sự đỉnh cao của vận khí chi tử, thế nên hắn cũng không hề nhìn ra vấn đề của Khương Ngưng Y. Sau đó, Phương Trần và Khương Ngưng Y vai sánh vai đi vào trong động phủ. Đợi sau khi Khương Ngưng Y vào cửa, Phương Trần liền cười nói:
“Khương sư muội, ngươi là người đầu tiên đến chỗ này của ta làm khách đấy! Thế nào? Động phủ của ta trông cũng không tồi đúng không?!”
Khương Ngưng Y ngẩn người, nàng nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Không phải động phủ này là do Tôn sư tỷ đào hay sao? Có lẽ ta không phải người đầu tiên tới đây mới phải chứ?”
Phương Trần xua xua tay:
“Tôn Đàm có được tính là con người đâu.”
Khương Ngưng Y không nhịn được bật cười. Nàng nói phụ họa lời hắn:
“Cũng đúng!”
Hai người họ đi từ tiền viện về đến đại sảnh, sau đó bắt đầu đi dạo trong phủ. Trong lúc đi, hai người vừa nói vừa cười, ánh nắng ấm áp bao trùm khắp mọi nơi. Bây giờ mặt trời cũng vừa mới mọc, cũng là khoảng thời gian thoải mái nhất trong ngày. Lúc này, sau khi đi dạo 1 vòng, Khương Ngưng Y đột nhiên nảy ra ý nghĩ:
"Sư huynh, có phải nơi này của ngươi hơi thiếu trang trí không?”
“Trang trí? Trang trí cái gì?”
Phương Trần ngẩn người.
“Mấy thứ giống như bình hoa nè, thảm cỏ nè.”
Giọng điệu của Khương Ngưng Y rất nhẹ nhàng. Đến khi nói xong, nàng mới ngẩn người. Từ bao giờ mà giọng điệu nói chuyện của nàng lại thành ra như thế này rồi? Đây không phải là giọng điệu mà Uyển Nghi hay dùng để nói chuyện với Tiêu Thanh hay sao?...Nhưng Phương Trần lại không nghĩ nhiều như vậy. Hắn sờ sờ cằm:
"Ngươi nói cũng đúng. Vậy để sau này ta mua một ít về vậy, để trông quang cảnh bớt trầm lặng đi một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận