Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 129 - Có Vấn Đề

“Lỗi của ngươi?”
Ánh mắt của Lăng Tu Nguyên sắc bén. Mồ hôi lạnh của Hoa Kì Dung chảy đầy trên trán, tim nàng đập nhanh, vội nói:
“Từ trước đến nay Khương Y vẫn luôn cực kì yêu quý và kính trọng bảo vật mà sư tổ ban tặng, ngày ngày chăm sóc bảo dưỡng, không dám làm bất cứ chuyện gì có thể làm tổn hại đến nó. Ngươi cũng biết đấy, sinh tử chỉ cách nhau trong một khoảnh khắc mà thôi. Ta sợ lúc cần dùng Đại na di phù, nàng lại cảm thấy đây là vật mà sư tổ ban tặng, không dám lãng phí, vì cớ đó mà bỏ qua thời cơ sử dụng thích hợp. Thế nên ta mới không ngừng khuyên nàng rằng Đại na di phù không phải là vật gì trân quý cho cam cả, làm cho nàng cảm thấy lúc nào nên dùng thì phải dùng, nhất định không được keo kiệt! Thế nên mới tạo nên tình huống như ngày hôm nay. Đây là lỗi của ta, xin sư tổ trách phạt!”
Lăng Tu Nguyên nhìn chằm chằm Hoa Kì Dung một lát, ánh nhìn đó làm Hoa Kì Dung đổ đầy mồ hôi lạnh. Cuối cùng hắn lắc lắc đầu:
"Bỏ đi! Ngươi cũng không làm gì sai cả! Nhưng sau này về phải nói chuyện lại với nàng ấy đi. Bảo vật vô giá phải biết trân quý mà sử dụng.”
“Vâng!”
Lúc này Hoa Kì Dung mới thở phào một hơi. Sau đó, Lăng Tu Nguyên hỏi: “Đúng rồi, vậy vì sao nàng ấy cứ phải dùng Đại na di phù để đi qua Hải quy đài? Nếu nàng ấy sợ bị yếu thú đuổi giết thì tìm một chỗ nào đó trốn vào không phải tốt hơn à?”
“Không phải Ngưng Y sợ bị yêu thú đuổi giết, mà nàng chỉ muốn đi qua Hải quy đài để mời ta đến cứu Phương Trần, người đang bị nhốt trong âm dương lò. Chiếc lò đó đã từng bị Dư Xương động tay động chân qua.
Hoa Kì Dung cười khổ nói. Nhất thời Lăng Tu Nguyên ngẩn người:
"Cái gì cơ?”
“Lúc đó Ngưng Y không hề hay biết việc Phương Trần đã là Thiên đạo trúc cơ, nàng tưởng hắn mới chỉ là tu sĩ ở Luyện khí kì. Vì nàng sợ hắn sẽ chết trong tay yêu hổ thế nên mới dùng Đại na di phù!”
Hoa Kì Dung nói. Câu nói vừa dứt, Lăng Tu Nguyên đột nhiên vỗ tay, tán thưởng nói:
“Ầy ya! Vậy thì ta hiểu rồi! Khương chân truyền dùng đúng lúc thật đấy!”
Hoa Kì Dung:
“?”
Sư tổ, ngươi...có phải ngươi có vấn đề gì đó không?
"Bảo vệ Phương Trần là rất cần thiết. Mặc dù với thực lực của hắn thì chỉ 1 mình hắn cũng có thể xử lí yêu hổ, nhưng thái độ của Khương chân truyền cũng xứng đáng được khẳng định đấy.”
Lăng Tu Nguyên nói tiếp:
“Đợi khi nào Phương Trần vào Xích Tôn Sơn, ngươi, và cả những người khác nữa đều phải học tập theo Khương chân truyền có biết chưa?”
Mắt của Hoa Kì Dung hơi hơi mở lớn...Nàng nghi ngờ tai nàng có vấn đề. Tên Phương Trần này là con trai ruột mà Lăng sư tổ thất lạc lâu năm mới tìm lại được có phải không? Đây, đây có phải hơi quá rồi không? Lăng Tu Nguyên bất mãn nói:
“Nhìn ta làm gì? Nhìn người ta mà học tập theo kìa, nghe thấy gì chưa?”
“Nghe thấy rồi ạ!”
Hoa Kì Dung vội nói.
"Sau đó thì sao? Sau khi Khương chân truyền qua Hải quy đài, các ngươi có đến cứu viện cho Phương Trần không?”
Lăng Tu Nguyên hỏi.
“Không có, Huyết nhục ma bàn đại trận cực kì mạnh mẽ, chỉ với năng lực của một mình ta thì không thể phá được trận. Thế nên chỉ có thể mời các trưởng lão tại Tông môn và cả Đàm Ưng phó tông chủ đến giúp đỡ!”
Hoa Kì Dung nói:
“Nhưng kể cả có như, nếu không có sư tổ có tu vi Độ Kiếp trở lên ra tay giúp đỡ thì với năng lực của chúng ta, muốn phá hoàn toàn trận pháp cũng phải mất 1 canh giờ! Dư Xương nhắm lúc thời cơ, khi mà trong tông chúng ta có ít cường giả nhất liền thả đám yêu thú này ra!”
Lăng Tu Nguyên cau mày:
“Vậy các ngươi không biết dùng trận pháp bảo vệ để phá trận, sau đó đi cứu người hay sao?”
Trước mặt là khoảnh khắc tồn vong sinh tử, nhưng lại gọi sư tổ không được. Trong lòng Lăng Tu Nguyên cũng hiểu rõ. Nhưng nếu đã như vậy thig bọn hắn không biết đường bảo Đàm phó tông chủ dùng trận pháp bảo vệ hat sao? Như thế không phải giải quyết được vấn đề rồi à? Nhưng Hoa Kì Dung lại cười khổ đáp:
“Lúc đó ta và Ngưng Y cũng nghĩ như thế! Nhưng lúc Đàm phó tông chủ đến đã đem Mệnh đăng hải ra, bọn ta phát hiện ra tất cả các ngoại môn đệ tử không có một ai bị thương cả. Điều đó có nghĩa là chưa có ai phải chịu bất kì thương tổn nào từ trận loạn động này cả, thế nên không cần thiết phải lãng phí nhiều tư nguyên đến vậy, cũng không cần dùng đến trận pháp bảo vệ!”
Sắc mặt Lăng Tu Nguyên trở nên lạnh lẽo:
“Ngoại môn đệ tử không ai bị thương, vậy Phương Trần thì thế nào?”
"Lúc đó hắn ta vẫn ở trong âm dương lò!”
Mặc dù hắn biết với thực lực của Phương Trần thì chắc chắc hắn ta sẽ không sao cả. Nhưng điều đó không có nghĩa là Đàm Ưng có thể không đi cứu Phương Trần! Nói đến đây, Hoa Kì Dung lại cười khổ:
“Ngưng Y cầu xin phó tông chủ, nói rằng Phương Trần chỉ có tu vi Luyện Khí, hắn sẽ không chống đỡ nổi bao lâu nữa đâu, xin phó tông chủ dùng trận pháp bảo vệ, phá bỏ Huyết nhục ma bàn để đi cứu Phương Trần. Nhưng lúc đó phó tông chủ lại lấy mệnh đăng của Phương Trần ra, trên mệnh đăng hiển thị tu vi của Phương Trần đã đạt tới Trúc cơ kì rồi. Lúc đó chúng ta cũng không hề biết chuyện Phương Trần đã là Thiên đạo trúc cơ, nhưng phó tông chủ cảm thấy bây giờ Phương Trần đã là Trúc cơ kì, thêm chuyện Phương Trần là người của Phương gia, tất nhiên sẽ có pháp bảo để bảo vệ mạng sống của mình. Thế nên hắn cảm thấy Phương Trần có thể tự mình chống đỡ được, không cần thiết phải dùng một lượng lớn tư nguyên như vậy để cứu hắn ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận