Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 126 - Xuất Chúng

Phương Cửu Đỉnh suy nghĩ một lát rồi thở dài một hơi, tiếp tục vỗ ngực dậm chân:
"Đúng vậy, tất cả là tại các ngươi hết!”
Lâm Vân Hạc:
“...”
Cảm giác hổ thẹn của hắn bị đứt đoạn trong phút chốc luôn rồi. Lâm Vân Hạc lại nói:
"Từ chuyện này, ta nhận ra là tất cả các hành vi ở ngoại môn của Phương Trần trước đây đều có lí do của nó cả. Có sự tồn tại của hắn nên tất cả các ngoại môn đệ tử mới liều mạng tu luyện! Ta từng nghe có người nói, ở ngoại môn chuyện gì ngươi cũng có thể không không làm, nhưng việc duy nhất mà ngươi bắt buộc phải làm chính là không được để tu vi thấp hơn luyện khí tam phẩm! Bởi vì ai cũng sợ nếu như tu vi thấp hơn luyện khí tam phẩm, thì rất có thể sẽ bị Phương Trần bắt nạt. Lúc ta nghe thấy câu này ta cảm thấy rất vui. Hóa ra tất cả mọi người đều nghĩ ta giữ lại Phương Trần là để kích thích họ! Bây giờ mới biết không phải là bản chất Phương Trần không ổn. Dựa vào thiên tư của hắn thì đã vào trong nội môn từ lâu rồi, có thể có được không gian tiến bộ tốt hơn. Thế nhưng hắn lại hy sinh bản thân chỉ để đốc thúc các đệ tử ngoại môn của Đạm Nhiên Tông tiến bộ.”
Vành mắt của Ôn Tú đỏ lên, mũi hơi cay cay...Nàng nhớ lại những lời Phương Trần từng nói! Người đừng dầm mưa thì mới hiểu rằng khi gặp mưa, con người ta hy vọng có người có thể giúp mình che ô đến cỡ nào! Thời gian qua nàng vẫn luôn đi che ô cho những đứa trẻ ở bên ngoài!
"Tất cả đều là tại ta, nếu như ta có thể thông minh hơn một chút, hoặc là để tâm tới hắn hơn một chút thì đã có thể nhìn ra được hắn âm thầm làm nhiều việc đến vậy rồi, như thế hắn đã không cần vất vả nhiều năm như vậy!”
Phương Cửu Đỉng tự trách nói.
“Không phải do các ngươi không thông minh hay không để tâm hắn, mà là do con trai các ngươi quá thông minh, tài trí của hắn thắng xa chúng ta rất nhiều!”
Lâm Vân Hạc nói. Phương Cửu Đỉnh kinh ngạc:
"Tại sao lại nói vậy? Chẳng nhẽ hắn không thông minh hay sao?”
Lâm Vân Hạc kích động đứng lên, vỗ bàn:
"Những năm vừa qua, không những trận pháp, thiên tư của hắn, tất cả mọi thứ đều xuất sắc, mà hắn còn có thể vừa tu luyện vừa hiểu rõ môn quy một cách thông thấu. Ta vẫn tưởng rằng hắn đã phải dùng rất nhiều thời gian mới có thể nghiên cứu môn quy một cách triệt để như vậy, thế nên mới moi ra được rất nhiều lỗ hổng trong môn quy. Giờ ta mới biết hắn còn phải tu luyện, vậy thì lấy đâu ra nhiều thời gian và sức lực như vậy chứ? Vậy ta hỏi ngươi, người có bộ óc như vậy chẳng nhẽ không thông minh, không xuất chúng hay sao?”
Phương Cửu Đỉnh hít sâu một hơi:
"Đúng...đúng vậy!”
"Cũng đúng thôi, nếu như không có tài trí và mưu kế, làm sao nó có thể giấu được Nghiêm Hàm Vân?”
Ôn Tú lẩm bẩm. Hai người đã hoàn toàn bị Lâm Vân Hạc thuyết phục rồi...
Đồng thời lúc đó, tại Lăng Vân Phong!
“Cha, lần này ngươi định bao giờ trở về đào linh quặng đấy?”
Trong đình ở Âm Lâm, Lăng Uyển Nhi đang ngồi nói chuyện với Lăng Tu Nguyên.
“Uyển Nhi, bây giờ linh quặng đang tu sửa, chắc mất khoảng 3 ngày. Ta có thể nghỉ ngơi 3 ngày rồi.”
Sắc mặt Lăng Tu Nguyên không thay đổi, hắn cười ấm áp nói. Hoa Khỉ Dung ngồi một bên nhìn Lăng Tu Nguyên, muốn nói lại thôi, sau cùng nàng vẫn không dám lên tiếng...Tên sư tổ này da mặt hắn dày thật sự!

"Cha, ngươi vất vả rồi...”
Lăng Uyển Nhi thở dài một hơi.
“Ta cũng sắp lên tu vi Trúc cơ rồi, đến lúc đó số linh thạch mà mỗi tháng ta nhận được từ chỗ sư tôn sẽ đủ để cho cả nhà chúng ta sống ở chân núi Ánh quang hồ sơn rồi.”
“Ngươi không cần nghĩ nhiều đến vậy đâu, đào quặng linh thạch cũng không vất vả giống như người phàm đào quặng khoáng sản, ta không sao, ngươi cứ chăm lo cho việc tu luyện của ngươi là được!”
Lăng Tu Nguyên cười ôn hòa nói:
"Hơn nữa, trong mỏ linh thạch có linh khí nuôi dưỡng, gần đây ta cảm thấy ta sắp đột phá Trúc cơ rồi, cả mẹ ngươi cũng thế, nàng ở dược điền dưới biển sâu cũng sắp phá Trúc cơ rồi. Nhưng mà dù sao thì cũng không so được với con gái của ta, ngươi mới là giỏi nhất!”
Lăng Uyển Nhi thở dài một hơi, trong mắt nàng hơi có chút tự trách:
“Nhưng mà...”
Trong kí ức của nàng, năm đó cha nàng sống dựa vào bán chữ bán tranh, còn nương nàng thì may vá làm y phục phụ giúp gia đình. Nhưng chỉ vì nàng muốn đến Đạm Nhiên tông tu luyện mà họ mới không thể không đi cùng nàng tới đây. Phụ thân nàng là một nho sinh, ấy vậy mà cuối cùng lại đi đào quặng linh thạch. Nương nàng khéo tay như vậy nhưng cuối cùng lại đến nơi dược điền ở biển sâu chăm sóc cho linh thảo hệ thủy. Những điều này Lăng Uyển Nhi đều nhìn thấy rõ trong mắt, đau trong lòng.
Mặc dù cũng do vậy mà cha nương nàng bước vào con đường tu tiên, nhưng... thân là con gái, làm sao nàng có thể yên tâm mà nhìn họ chịu khổ chịu mệt được? Hoa Kì Dung ngồi bên cạnh sắp không giữ nổi khuôn mặt không biểu cảm nữa rồi. Hai vị sư tổ, một vị là Độ kiếp kì, một vị là Đại thừa kì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận