Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 123 - Không Có Con

Khi hắn được làm gia chủ của Phương gia, hắn ta lại tiếp tục khoe khoang trước mặt hắn nửa năm, lại còn cứ hỏi đi hỏi lại tại sao hắn không làm tông chủ của Đạm Nhiên Tông? Là do hắn không muốn làm hay sao? Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú đi vào trong sân viện, lập tức nhìn thấy 4 xác yêu thú đang còn ướt đẫm máu. Trên thi thể của yêu thú còn có một khí tức rất mạnh mẽ, làm cho hai người đều kinh ngạc. Phương Cửu Đỉnh vô thức bước lại gần hơn.
“Đây là vừa mới giết à?”
Ôn Tú quay đầu lại hỏi.
“Đúng vậy, đây là yêu thú ơt trong lao, sau khi chúng trốn ra liền bị ta giết mất.”
Lâm Vân Hạc thu lại đao, đi tới bên cạnh 2 người chầm chậm nói.
“Nhà lao nhốt thú canh phòng nghiêm ngặt, tại sao lại có chuyện này sảy ra?”
Ôn Tú ngơ ngác. Lâm Vân Hạc vừa định trả lời thì lúc này Phương Cửu Đỉnh lại đột nhiên hô lên:
"Đợi một chút, Vân Hạc, ngươi qua đây xem này!”
“Chuyện gì thế?”
Sắc mặt Lâm Vân Hạc biến đổi, vội vàng chạy lại chỗ Phương Cửu Đỉnh.
"Ngươi nhìn chỗ máu này đi!”
Sắc mặt Phương Cửu Đỉnh trở nên nghiêm túc.
“Chuyện gì thế?”
Lâm Vân Hạc lại hỏi lại một lần nữa, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng. Phương Cửu Đỉnh chầm chậm nói:
“Nó là màu đỏ!”
“Rồi sao nữa?”
Linh khí toàn thân của Lâm Vân Hạc đều được điều động lên. Phương Cửu Đỉnh hít sâu một hơi:
"Màu này rất giống màu Thần Tướng Khải của con trai ta, mà màu đỏ của Thần Tướng Khải chỉ có người đã thức tỉnh Thần tướng đạo cốt mới có thể có được.”
Lâm Vân Hạc rút đao, lập tức bổ xuống đầu Phương Cửu Đỉnh không do dự chút nào... Ở hậu viện của Lâm Vân Hạc có một ngọn núi nhỏ, trên đỉnh ngọn núi nhỏ có một cái đình nghỉ mát. Chiếc đình nghỉ mát này sát với mây trời, có thể nhìn mây cuồn cuộn bay. Ở đây còn có thể thả tầm mắt ra xa ngắm cảnh, làm cho con người ta cảm thấy thanh thản. Nhưng kể cả ở đây thì tâm trạng của Lâm Vân Hạc cũng không khá hơn được là bao. Hắn trầm mặt nói:
“Phu thê hai người đến Đạm Nhiên Tông làm gì? Có lẽ là các ngươi không phải đến đây chỉ để khoe khoang chứ?”
“Tất nhiên là không phải.”
Ôn Tú cười khổ. Phương Cửu Đỉnh nói:
“Ta có khoe khoang đâu, ta chỉ muốn chia sẻ cho ngươi cảm giác tự hào của người làm phụ mẫu mà thôi. Chẳng nhẽ ngươi không có con à? À đúng rồi ha, ngươi làm gì có con, đến cả bạn lữ ngươi cũng không có mà.”
"Ầm!”
Cuối cùng Lâm Vân Hạc cũng không nhịn được nữa, hắn vô mạnh xuống bàn, giận dữ hét lên:
"Phương Cửu Đỉnh, ngươi đi cùng ta lên lôi đài sinh tử đấu đi!”
"Bớt giận bớt giận...”
Ôn Tú vội vàng giảng hòa, nàng âm thầm liếc mắt nhìn vết nứt vừa xuất hiện trên mặt bàn đá, rơi vào im lặng. Mỗi lần Phương Cửu Đỉnh tới là một cái bàn lại ra đi. Sau đó, Ôn Tú trừng mắt nhìn Phương Cửu Đỉnh.
"Ngươi im miệng đi.”
Phương Cửu Đinh vui vẻ mà ngậm miệng lại.
“Hôm nay chúng ta đến đây là để nhờ Hoa trưởng lão xem thương thế giúp cho.”
Ôn Tú nói. Lâm Vân Hạc nghe thấy vậy thì cau mày lại hỏi:
"Thương thế gì vậy?”
“Ma khí do Trường Hận Thiên Ma tự nổ tung nhập thể.”
Ôn Tú nói.
"Trường Hận Thiên Ma?”
Lâm Vân Hạc nhận ra điều gì đó, sắc mặt của hắn biến đổi trong chớp mắt, vội nói:
"Ngươi điên rồi à? Ta đã nói là Tiên Linh Ma Tâm quả không có tác dụng gì với con trai ngươi đâu, các ngươi còn đến đó làm gì? Tự mình đi tìm chết hả?”
Trường Hận Thiên Ma mà một Thiên Ma đã được tôn lên từ lâu. Thực lực của hắn rất mạnh, sống ở trong Ma tịch cốc sâu trong lòng chiến trường Thiên Ma. Thế mà phu thê hai người hắn lại đi Ma Tịch cốc, vậy thì chỉ có thể vì một lí do mà thôi! Bên trong cốc có một loại quả có linh khí là Tiên Linh Ma Tâm quả. Truyền thuyết nói loại quả này có thể giúp người không thể tu luyện nhanh chóng có linh căn, nhưng mà nó cũng có tác dụng phụ rất đáng sợ, một là rơi vào ma đạo, hai là tự nổ tử vong.
“Chúng ta chỉ định thử một chút thôi, không cần biết nó có tác dụng gì với Trần nhi hay không, tóm lại ta vẫn muốn lấy thử một chút.”
Phương Cửu Đỉnh nói:
“Tóm lại thì đây cũng là một tia hy vọng.”
“Nói bừa! Các ngươi điên rồi à. Chỉ vì muốn “lấy thử một chút” mà đi rồi? Chỗ sâu nhất của chiến trường Thiên Ma dễ để các ngươi tới như vậy hay sao?”
Lâm Vân Hạc cực kì tức giận, trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi. Nơi đó nguy hiểm như vậy, há có thể để cho bọn tùy ý ra vào hay sao? Nếu như chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là họ có thể đều chết hết ở trong đó rồi. Hắn tức giận đến nỗi mặt mũi hồng rực lên, nhưng việc làm hắn tức giận nhất chính là Phương Cửu Đỉnh không hề nói với hắn một câu nào về chuyện này cả.
“y dà, dù sao thì chúng ta cũng về rồi đây, đừng tức giận mà.”
Phương Cửu Đỉnh cười ha ha xua tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận