Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 470 - Tan Biến

Nghĩ đến đây, trong lòng Lăng Tu Nguyên bỗng trầm xuống. Hôm nay Du Khởi đột phá đem lại thiên địa dị tượng thì cũng thôi đi. Thế nhưng trong dị tượng lại còn có thứ gì đó không sạch sẽ nữa... Điều này thật sự làm cho Lăng Tu Nguyên không thể không cảm thấy lo lắng! Trong lúc Lăng Tu Nguyên đang suy nghĩ trong lòng, Lệ Phục thấy đám sương máu tan biến trong không trung thì híp mắt lại, lạnh giọng nói:
“Đến vấn đề mà bản tọa hỏi, ngươi còn chưa đáp đã đi rồi hay sao?”
Triệu Nguyên Sinh thấy thế thì muốn nói lại thôi. Hắn ta thầm nghĩ không biết bản thân có nên nói câu gì đó mang tính hình thức một chút, trấn an Lệ Phục để tránh chuyện hắn nổi giận quá mà phá hủy luôn Đạm Nhiên tông đi hay không. Ai mà ngờ, Lệ Phục lại tỏ ra thương hại, hắn thản nhiên nói:
“Thôi được rồi. Ngươi bỏ qua truyền thừa của ta chứng tỏ bản thân ngươi không có duyên có phúc. Hy vọng quãng đời còn lại của ngươi không sống trong đau khổ và hối hận!”
Triệu Nguyên Sinh đang ngập ngừng muốn nói, nghe vậy thì lại trở nên mơ hồ... Lúc này, Lăng Tu Nguyên tiến đến đứng sóng vai bên cạnh Lệ Phục. Đứng trước biển mây mù mịt, hắn nói với vẻ nghiêm túc:
“Hư Niết, thế là ban nãy ngươi chắc chắn nhìn thấy trong đám sương máu đó có người đúng không?”
Từ sau khi nhận ra trong đám sương máu đó có một chút khí tức dị thường, Lăng Tu Nguyên mới nhận ra chỉ sợ rằng khi nãy Lệ Phục đứng trước đám sương máu “hỏi tìm đồ đệ” không phải là chuyện ngẫu nhiên. Chỉ sợ rằng Lệ Phục đã nhìn ra trong đó có “người” trước cả hắn một bước! Nghe Lăng Tu Nguyên hỏi như vậy, Triệu Nguyên Sinh đang ngơ ngác phía sau bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Lăng Tu Nguyên không phải là người hay thích phát bệnh điên. Thế nên bây giờ Lăng Tu Nguyên hỏi như vậy, chứng tỏ khi nãy đúng thật là Lệ Phục đã nhìn thấy gì đó thật hay sao? Nghe thấy Lăng Tu Nguyên hỏi như vậy, Lệ Phục lắc đầu. Hắn bày ra biểu cảm đồng tình hỏi:
“Ngươi làm sao thế? Dùng cái mông nghĩ cũng biết rằng thiên địa dị tượng thì làm sao mà có thể có người được cơ chứ?”
Triệu Nguyên Sinh khi nãy còn mang vẻ mặt nghiêm túc, bây giờ lại rơi vào trầm mặc. Hắn liếc về phía sắc mặt tỏ ra đè nén của Lăng Tu Nguyên, thầm thở dài một hơi trong lòng... Bản thân Lăng Tu Nguyên cũng là một đại năng đỉnh phong, vậy mà ngày nào hắn ta ở đây cũng bị Lệ Phục tỏ ra kinh bỉ. Hơn nữa hắn ta còn không thể trút giận đi đâu cả, tính ra cũng thảm thật đấy! Vừa cảm thấy đồng cảm xong, Triệu Nguyên Sinh bất chợt nhận ra có gì đó không đúng lắm... Không phải cái tên khốn Lăng Tu Nguyên này đem hết những sự giận dữ mà bị Lệ Phục tạo thành trút hết lên người hắn chứ? Vào lúc đó, Lăng Tu Nguyên hít sâu một hơi, muốn ngăn chặn lửa giận đang ngùn ngụt trong lòng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không ép xuống được, thành ra giận quá hóa cười mà nói:
“Tên điên chết tiệt kia, hóa ra ngươi cũng biết đây là thiên địa dị tượng cơ à? Thế mà ngươi còn muốn hỏi màn sương máu này xem nó có muốn học truyền thừa của ngươi hay không ư?”
Lệ Phục bị mắng cũng không chịu yên, hắn ta cười lạnh một tiếng đáp:
“Ngươi mắng ai là tên điên chết tiệt? Ai bảo với ngươi rằng thứ ta hỏi là màn sương máu này đấy? Đến trẻ con ba tuổi cũng biết rằng sương máu không có linh hồn, vậy thì làm sao có thể học truyền thừa của ta được? Ngươi bị ngu à?”
Sắc mặt Lăng Tu Nguyên trở nên tái xanh:
“Vậy thì rốt cuộc là khi nãy ngươi muốn hỏi cái gì?”
Lệ Phục đáp một cách thản nhiên:
“Thứ ta hỏi tất nhiên là tiên nhân được giấu ở trong màn sương máu kia rồi!”
Nghe vậy, sắc mặt Lăng Tu Nguyên biến đổi trong thoáng chốc. Hắn cũng không để tâm tới việc bị mắng là đồ ngu. Đồng tử của hắn co rụt lại, mặt biến sắc, kinh ngạc hỏi lại:
"Tiên nhân? Tiên nhân ở đâu cơ?”
Bên trong màn sương máu này lại chứa tiên nhân hay sao? Là thật hay giả vậy? Lệ Phục cười lạnh nói:
“Ngươi hỏi cái gì mà hỏi? Khi nãy sao ngươi không hỏi đi. Bây giờ ngươi hỏi thì có tác dụng gì nữa đâu. Người ta đã rời đi từ lâu rồi!”
Lăng Tu Nguyên hít sâu một hơi:
“Vậy ngươi có thể tìm hắn ta về đây được không?”
Lệ Phục:
"Không được.”
Lăng Tu Nguyên cố gắng dùng kế kích thướng với Lệ Phục, hắn hỏi:
"Là thật sự không được, hay là do ngươi không có năng lực làm việc này?”
Lệ Phục cười lạnh nói:
"Ha ha, là do hắn ta không có phúc được hưởng! Nếu như bây giờ ta đi tìm hắn về đây, khéo hắn ta lại tưởng ta cầu xin muốn thu nhận hắn ta làm đồ đệ đấy. Ngươi cho rằng Lệ Phục ta đây sẽ làm ra chuyện mất giá đến thế hay sao? Nếu như ta làm thế thật, vậy sau này hai người đồ đệ kia của ta sẽ nhìn ta với con mắt như thế nào cơ chứ?”
Lăng Tu Nguyên:
“...”
Triệu Nguyên Sinh đứng bên cạnh, càng nghe càng không hiểu... Trong mấy câu nói này, câu nào là thật, câu nào là nói dối vậy? Lăng Tu Nguyên thay đổi chiến thuật, hắn muốn thử làm Lệ Phục lung lay:
"Vậy thì ngươi tìm giúp ta. Ngươi không cần thu hắn ta làm đồ đệ đâu, để ta thu hắn ta làm đồ đệ. Ngươi chỉ cần tìm hắn ta quay về đây giúp ta là được rồi. Nếu như sự việc thành công, ta sẽ tặng cho ngươi hai kì tài có thể đoạn chi trùng sinh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận