Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 204 - Bị Bắt Vào Nhà Lao

Nghiêm Hàm Vân còn đỡ, trong lòng nàng biết Phương Trần được nàng cưng chiều từ nhỏ nên hắn đối với nàng cũng cực kì yêu thương. Mặc dù lần này không tính kế thành công, nhưng chắc chắn Phương Trần vẫn chưa thể phục hồi quan hệ với bố mẹ được, thế nên nàng vẫn có thể mượn Phương Trần để tính kế Ôn Tú như xưa. Nhưng Phương Nhiên lại giống như bị sét đánh. Bởi vì Trương Thiên sau khi hôn mê mấy ngày ở Viêm Quang thành, dưỡng thương thêm vài ngày đã trở về rồi!
Vừa quay lại hắn đã mang theo một tin rất không lành-- Thực lực của Phương Trần cực kì mạnh, hắn ta không phải là một tên phế vật. Hơn nữa, hắn ta còn là bạn thân của Tiêu Thanh. Chuyện này làm Phương Nhiên trầm mặc. Sự thật này làm hắn cảm thấy lạnh gáy. Nếu như quan hệ của Phương Trần và Tiêu Thanh rất tốt thì mọi thứ đều là diễn kịch thôi sao? Vậy kịch này diễn cho ai xem? Chắc chắn là cho hắn và Trương Thiên xem rồi. Nhưng Phương Nhiên vẫn không tin. Là Trương Thiên nghe chuyện khi bị bắt vào trong lao và cả mọi người xung quang nói Phương Trần đánh hắn.
Trương Thiên cũng không tin Phương Trần mạnh đến vậy. Nhưng sau khi được Ngụy Thiêm tự mình xác nhận, trong lòng hắn đã hiểu rõ.. Chính vì thế nên sắc mặt Phương Nhiên bây giờ mới giống như người chết vậy.
“Quỷ mới biết.”
Nghe câu hỏi của Phương Nhiên, Trương Thiên hừ lạnh một tiếng. Động tác này làm động đến vết thương trên mặt, làm cho hắn ta đau đến nhe răng trợn mắt.
‘Shtttt, cũng không biết nắm đấm của tên này làm bằng gì mà vết thương lại lâu lành đến thế?”
Nghe vậy, sắc mặt Phương Nhiên càng khó coi:
"Vậy phải làm sao bây giờ? Hắn mạnh như vậy làm sao chúng ta làm gì được hắn.”
Mặc dù hắn mạnh hơn Trương Thiên một bậc nhưng cũng không tính là gì cả. Bây giờ nhìn Trương Thiên bị đánh thành đầu heo, trong lòng Phương Nhiên hiểu rõ một ngày nào đó hắn cũng sẽ bị vị đường ca mà hắn coi thường từ nhỏ đến lớn này đánh cho đến mẹ cũng không nhận ra.
“Thực lực mạnh còn được. Với gia thế của chúng ta chẳng nhẽ lại không tìm đươch vài cao thủ đến chỉnh hắn hay sao?”
Trương Thiên hít khí lạnh, bĩu môi nói:
“Chỉ là ta sợ thân phận của hắn đã mạnh đến mức chúng ta không động được nữa mà thôi.”
“Tại sao lại nói như vậy.”
Phương Nhiên ngẩn người, sau đó hỏi:
“Có ai mà chúng ta không động được hay sao?”
Nghe vậy, Trương Thiên cười đểu:
"Hắn là đệ tử Xích tôn sơn, ngươi động thử xem? Có tin là mai hai ta sẽ bị Phương Trần đem đi bón cho thú ăn không?”
Phương Nhiên cứng người, ánh mắt ngơ ngẩn”
“Cái...cái gì? Tại sao hắn lại thành đệ tử Xích Tôn sơn?”
Trương Thiên hít sâu một hơi:
"Ban đầu ta cũng không tin, nhưng có người nói hắn có Xích tôn chỉ. Thế nên ta đoán có lẽ tên này đã ra nhập xích tôn sơn rồi, chỉ là chưa công bố mà thôi.”
Phương Nhiên giống như bị sét đánh, rất lâu vẫn không nói gì. Phương Trần! Kẻ mà hắn vẫn luôn coi là phế vật lại vào Xích tôn sơn? Điều này còn khó chịu hơn cả ai đó giết hắn đi. Trương Thiên ôm mặt, cười cười:
“Ta khuyên ngươi nên sớm quỳ tạ lỗi hắn đi. Khi nào quỳ nhớ gọi ta với! Dù sao ta cũng đã chuẩn bị xong rồi, ta cũng chơi chán Thường Vi rồi, giờ ta có thể trả nàng lại cho Thanh ca và Trần ca để tạ lỗi.”
Mặt Phương Nhiên tái xanh:
"Ngươi định từ bỏ à.”
Phương Nhiên im lặng:
“Ầy, ngươi điên à? Đây không phải là từ bỏ, đây là biết điều. Thực lực của Phương Trần mạnh vậy, lại có thể chơi chúng ta vòng vòng. Kể cả về mưu trí hay thực lực thì cũng thuộc hàng tinh anh. Thêm việc hắn có thủ đoạn hạ nhục người khác cực kì biến thái. Loại người này, ta có điên mới đấu tiếp với hắn!”

Nhưng Phương Nhiên lại không muốn cúi đầu, cắn răng nói:
“Chuyện ma đan, hắn chưa bắt được chứng cứ của ta, hắn không thể làm gì ta!”
“Cùng lắm ta tránh hắn, ta không thể nào cúi đầu trước hắn!”
Trương Thiên lộ ra một chút châm chọc:
“Ngươi muốn đắc tội với loại người như Thiệu sư huynh, Tôn sư tỷ, vậy khẳng định không sợ bị giết!”
“Những người đó đang đùa giỡn với ngươi, để ngươi chết, ngươi sẽ chết rõ ràng.”
“Nhưng ngươi đắc tội với một tên biến thái tâm lý vặn vẹo, ngươi cảm thấy ngươi tránh hắn có tác dụng sao?”
“Trước kia tưởng rằng hắn tu vi thấp, với cả mẫu thân ngươi lợi dụng danh nghĩa của Phương Cửu Đỉnh, đoạt đi ám vệ cao thủ bên cạnh hắn, chúng ta mới có thể dùng hắn làm công cụ, hiện tại...Haha!”
“Nói không chừng một ngày nào đó ngươi sẽ bị hắn hoặc sư phụ của hắn giết chết, đồ ngu!”
“Hiện ta ta cứu ngươi là vì nể mặt tình cũ. Nếu ngươi không nghe lời khuyên của ta, ta cũng chẳng muốn quản ngươi.”
Trương Thiên cũng cảm thấy mất mặt khi cúi đầu.
Nhưng ai bảo mình đắc tội với Phương Trần?
Tên biến thái này, suốt ngày bắt nạt trẻ con làm thú vui, đối với môn quy, nắm rõ trong lòng bàn tay đạo lý vô lý quấy ba phần.
Người khác muốn đi qua cửa của Phương Trần một cách êm đẹp, đều phải chịu hai bạt tai.
Nếu cho loại người này lý do chính đáng để gây rối, vậy không phải là chết không còn xương sao?
Hơn nữa, thật ra Trương Thiên sợ nhất không phải là Phương Trần, mà là sư phụ của Phương Trần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận