Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 515 - Thiên Ma Nguyên Thạch

Cam Bần nuốt nuốt nước bọt:
"Có lẽ là trong tay chúng ta...”
Cam Bần còn chưa nói dứt lời thì đã bị Hiền Minh cho ăn một bạt tai. Hiền Minh nhàn nhạt nói:
“Nếu như ngươi đã biết rõ ràng như vậy, vậy thì ngươi đi nói với Lăng Tu Nguyên đi.”
Cam Bần nghe vậy thì hít sâu một hơi. Hắn ta nhìn về phía Lăng Tu Nguyên nói:
"Lăng Tu Nguyên, những điều kiện mà ngươi đề ra quá hà khắc rồi. Việc của 13 thành trì liên quan đến khí vận của tông chúng ta, chúng ta không thể giao cho ngươi được.”
Lăng Tu Nguyên nhàn nhạt nói:
“Vậy thì đưa cho ta hết tất cả người bình thường trong đó cũng được.”
Cam Bần suy nghĩ một lát:
“Được!”
Triệu Nguyên Sinh đứng một bên nhướn mày, sau đó bật cười. Cam Bần lại nói:
“Còn về số lượng Yêu thú mà ngươi yêu cầu thì cũng quá vô lý rồi. Hợp đạo kì cũng không phải cải trắng ngoài chợ. Nhiều nhất ta cũng chỉ có thể đưa cho ngươi 3 con.”
Lăng Tu Nguyên nhận lời cực kì thoải mái:
“Được.”
Dù sao thì hắn cũng chỉ định bù thêm vào chỗ trống ử trong thú lao mà thôi, có hay không có cũng không sao cả. Ai mà biết được Cam Bần thật sự đồng ý đưa cho hắn ta cơ chứ. Điều này đúng là làm cho Lăng Tu Nguyên cảm thấy có chút ngoài ý muốn! Tên nhóc này cất giữ tài sản nhiều năm như vậy, rồi hắn ta cất luôn cả não đi rồi à? Cam Bần:
“...”
Hắn ta trúng kế rồi! Mà cái này cũng không trách Cam Bần được. Hắn ra vừa bị Hiền Minh đạp cho một cước, cộng thêm 1 bạt tai. Thêm cả số lượng sức mạnh mà hắn ta bị Hiền Minh lấy đi nữa, bây giờ tinh thần của hắn ta trở nên cực kì hoảng loạn, không thể bình tĩnh trở lại được. Nhưng mà sau khi bị Lăng Tu Nguyên chơi cho một vố, bây giờ hắn ta cũng coi như là tỉnh lại được vài phần. Cam Bần tiếp tục nói:
“Chúng ta không có thiên ma nguyên thạch. Nhưng chúng ta có thể đưa cho ngươi một đám thiên ma. Nhưng mà điều kiện để trao đổi chính là các ngươi phải đưa hết người của các ngươi rút ra khỏi cảnh giới của Đức Thánh tông, hơn nữa còn phải đem trả lại hết những thứ mà các ngươi đã lấy trước đó đi.”
Lăng Tu Nguyên nhàn nhạt nói:
“Những thứ đó đều là do ta nhặt được ở nơi không người, chúng không có chủ. Vậy dựa vào đâu mà bắt ta đem những thứ đó trả lại?”
Sắc mặt Cam Bần trở nên tái xanh:
“Ở đây là địa bàn của Đức Thánh tông chúng ta, tại sao ngươi lại nói là nơi vô chủ?”
Triệu Nguyên Sinh nhếch môi, tự tìm kiếm cảm giác tồn tại cho bản thân:
“Những ma tu trong đó đều chết hết rồi, vậy đó không phải nơi không chủ thì là cái gì?”
Trong lúc nói chuyện, hắn ta dùng gương mặt đẹp trai thu hút được ánh nhìn của mọi người. Điều này làm cho Thanh Tuyệt đang đứng một bên liếm liếm khóe miệng bằng chiếc lưỡi đỏ. Sắc mặt Cam Bần tái xanh:
“...”
Lúc này, Lăng Tu Nguyên nhìn về phía Hiền Minh:
“Nếu như người của các ngươi đã không có thành ý đến như vậy thì ngươi đừng nghĩ tới chuyện gặp được Hư Niết, càng đừng nghĩ đến việc tìm ra được con đường thành tiên thứ hai!”
Hắn vừa dứt lời, Hiền Minh nghe thấy cụm từ “con đường thành tiên thứ hai” thì ánh mắt liền khựng lại. Sau đó hắn ta nói:
"Cam Bần, nhận lời hắn ta đi!”
Cam Bần chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lăng Tu Nguyên, chúng ta thật sự không có thiên ma nguyên thạch. Giờ ta đưa cho ngươi một nhóm thiên ma, đó đã là cực hạn rồi! Còn về những thứ mà các ngươi đã lấy đi, chúng ta sẽ không truy cứu nữa.”
Lăng Tu Nguyên gật đầu:
"Được!”
Một lát sau, Cam Bần dùng hiệu suất nhanh nhất có thể để gom hết tất cả những thứ mà Lăng Tu Nguyên yêu cầu lại, sau đó đưa cho Triệu Nguyên Sinh đem về. Khi Triệu Nguyên Sinh rời đi, hắn ta cũng không hề tỏ ra lo lắng khi Lăng Tu Nguyên phải ở lại đây một mình một chút nào cả. Đợi Triệu Nguyên Sinh rời đi, Hiền Minh liền nói:
“Bây giờ ngươi có thể mời Hư Niết đạo hữu tới đây được rồi chứ.”
“Được.”
Lăng Tu Nguyên mỉm cười nói:
"Chỉ cần ngươi không hối hận là được!”
Hiền Minh nghe vậy thì cau mày. Hắn ta nói câu này rốt cuộc là có ý gì? Vào đúng lúc này, một lão giả với nét mặt tiêu sái chầm chậm xuất hiện ngay sau lưng Lăng Tu Nguyên... Người này chính là Lệ Phục. Khi Lệ Phục xuất hiện, ánh mắt của Hiền Minh, Thanh Tuyệt và Ôn Lương đều khựng lại. Hắn ta chỉ đơn giản là dùng uy lực của xác thịt bình thường mà có thể đứng trong hư không, còn không hề bị ảnh hưởng bởi khí thế của bọn hắn một chút nào... Sức mạnh xác thịt của Lệ Phục vượt xa trong tưởng tượng của bọn hắn! Hiền Minh híp mắt nói:
"Hư Niết đạo hữu, đã lâu không gặp, ngươi vẫn ổn cả chứ!”
Lệ Phục nghe vậy thì cau mày nhìn về phía Hiền Minh, sau đó nhàn nhạt nói:
"Ngươi là ai?”
Hiền Minh cau mày lại:
“Quả nhân chính là Uyên Vân Sách, chẳng nhẽ ngươi đã quên rồi hay sao?”
“Uyên Vân Sách? Ta không nhớ rõ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận