Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 505 - Kẻ Ác Số 1

Trịnh Thiêm vội vàng tiến lên, đứng trước mặt Tôn Hạ Long. Hắn ta khom lưng nói:
“Phương chân truyền, Hạ Long tuyệt đối không có ý này. Đây là do hắn ta trẻ tuổi ngu dốt, không hiểu được nên ăn nói như thế nào cho phải. Vẫn mong Phương Chân truyền không để chuyện này trong lòng.”
Hắn ta không dám để cho Tôn Hạ Long nói với Phương Trần thêm môtk câu nào nữa. Trên thực tế, lần này Trịnh Thiêm đến Đạm Nhiên tông cũng có nghe được tin tức Xích Tôn sơn mới thu nhận thêm một đệ tử. Tên của đệ tử đó là Phương Trần. Nhưng bởi vì trận chiến tranh dành chức chân truyền không được công khai, thế nên Trịnh Thiêm không hề biết chuyện Phương Trần đã trở thành chân truyền. Nhưng bởi vì tránh để các đệ tử mắt mũi không để ý mà đắc tội với Phương Trần, thế nên hắn ta đã đặc biệt đi thu thập tin tức về Phương Trần ở khắp nơi.
Khi hắn ta biết rằng đối phương chính là kẻ ác số 1 của ngoại môn Đạm Nhiên tông, cực kì thích ăn vạ, lúc này hắn ta cảm thấy rất nghi hoặc...Theo lý mà nói, thân là một đệ tử của Xích Tôn sơn, không đến mức phải làm vậy chứ đúng không? Nhưng bây giờ được gặp mặt trực tiếp, Trịnh Thiêm cũng coi như được lĩnh giáo rồi. Tôn Hạ Long chỉ nói đúng một câu, liền bị đội hai cái mũ lên đầu...Loại người này quả thật là quá đáng quá rồi!
"Ừm!”
Phương Trần hơi gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía Tiêu Thanh rồi nói:
“Thế nên nếu chỉ vì nỗi tức giận này thì Tiêu Thanh, không bằng ngươi và Tôn Hạ Long lại hẹn với nhau một thời gian cụ thể, ví dụ như sau khi bách phong tỉ thí xong chẳng hạn. Đến lúc đó chúng ta sẽ đến Hồi Long tông đấu một trận. Thứ nhất, Hồi Long tông chính là sân nhà của Tôn Hạ Long. Như thế có thể giúp cho hắn ta có cơ hội phát huy được 100% thực lực, tránh cho việc có người nói Đạm Nhiên tông chúng ta lấy khí thế trấn áp người khác. Thứ hai, nếu có thể đánh bại Tôn Hạ Long ở Hồi Long tông thì cũng giúp cho ngươi trút được nỗi tức giận này tốt hơn, giúp cho đầu óc của ngươi trở nên thoải mái hơn. Vì để bảo đảm sự công bằng, khi đi đến Hồi Long tông thì ta sẽ đi cùng với ngươi! Ngươi cảm thấy như thế nào?”
Tiêu Thanh nghe vậy thì hai mắt sáng lên. Hắn lập tức gật đầu:
"Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của sư huynh!”
Nếu có thể đánh bại đối phương ngay tại sân nhà của chính hắn, vậy thì mới có thể trút nỗi giận này một cách sảng khoái được. Mà Thiệu Tâm Hà đứng bên cạnh cũng mỉm cười gật đầu...Phương Trần lại nhìn về phía Trịnh Thiêm và Tôn Hạ Long:
"Còn ý các ngươi thì sao?”
Trịnh Thiêm vội vàng nói:
“Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Phương chân truyền!”
Nhìn vẻ mặt hắn như khiêm tốn, nhưng thực ra trong đó đều là nét mừng rỡ. Đồng thời lúc đó, Tôn Hạ Long lại hơi nhếch khóe miệng. Hắn ta nhìn về phía Tiêu Thanh một cách trào phúng...Quay về Hồi Long môn rồi đánh với hắn ta ư? Vậy không phải là tự tìm cái chết hay sao?...Sau đó, người của Hồi Long tông bị Phương Trần mời về cả. Trước khi bọn hắn rời đi thì cũng bị Phương Trần yêu cầu để lại 1 vạn linh thạch rồi mới được đi. Đợi sau khi đám người tản đi hết, Triệu Viễn Sơn ôm lấy 1 vạn linh thạch vừa tới tay, kích động nói:
"Phương chân truyền, Thiệu chân truyền, đa tạ hai người!”
Đồng thời trong lúc nói, Triệu Viễn Sơn cũng thử nhét linh thạch cho hai người, nhưng đều bị cả hai người từ chối. Thiệu Tâm Hà đẩy đẩy Triệu Viễn Sơn rồi cười nói:
“Không cần cảm ơn, đây đều là những việc trong phận sự mà thôi.”
Phương Trần cũng cười híp mắt lại:
“Thiệu sư huynh, ngươi cũng không cần khách khí với ta đâu.”
Ở Đạm Nhiên tông, có rất nhiều tiêu chuẩn để gọi nhau là sư huynh sư đệ. Có kiểu thì do thứ tự vào môn trước sau, có kiểu thì là do tu vi cao thấp. Kể cả xét về tu vi hay địa vị, bây giờ Triệu Viễn Sơn gọi Phương Trần một tiếng sư huynh cũng không quá đáng chút nào. Nhưng Phương Trần cũng không vì trở thành chân truyền mà đem bản thân mình treo lên tít tận trời cao. Nghe Phương Trần vẫn xưng hô với mình như cũ, sắc mặt của Triệu Viễn Sơn không tự chủ mà ngẩn ra, sau đó lại có thêm vài phần ngại ngùng...Đúng lúc này, Thiệu Tâm Hà hỏi:
“Đúng rồi, Lý sư huynh đâu? Hắn ta không ở Ấn Kiếm tông hay sao?”
Lý sư huynh mà Thiệu Tâm hà nhắc đến chính là tu sĩ luôn giơ con ngựa- Lý Chí Hinh. Theo lý mà nói, nếu có một tu sĩ hóa thần kì ở đây, thì cũng không đến lượt người của Hồi Long môn đến đây diễu võ giương oai. Triệu Viễn Sơn cười khổ nói:
“Có lẽ bây giờ Lý sư huynh đang ở Nhược Nguyệt cốc!”
Thiệu Tâm Hà nghe vậy thì rơi vào im lặng, sau đó hắn nói với sắc mặt phức tạp:
"Ừm...vậy thì vẫn phải phiền Thiệu sư huynh phí thêm công sức rồi.”
“Vâng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận