Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 145 - Tu Luyện

Khi nói lời này, trong lòng Lâm Vân Hạc có vài phần cảm động và chua xót không nói nên lời. Hắn tu tiên biết bao lâu nay, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, người bên cạnh hắn cứ đến rồi lại đi. Nhưng chỉ có một mình Phương Cửu Đỉnh là vẫn ở lại bên cạnh hắn cho đến tận ngày hôm nay, mọi thứ vẫn như ngày đầu tiên vậy. Đến bây giờ hắn vẫn có thể nhớ lờ mờ hình bóng cậu bé Phương Cửu Đỉnh thật thà chất phác của năm đó, hồi đó so với bây giờ thì hắn cũng chẳng khác nhau là bao! Mà bên cạnh chiếc lá Tiên thọ còn có một viên ngọc giản. Lâm Vân Hạc xoa xoa khóe mắt, đang hồi tưởng lại quá khứ. Hắn cầm ngọc giản lên, rót linh lực vào bên trong. Lúc đầu viên ngọc hoàn toàn không có phản ứng gì cả. Khi Lâm Vân Hạc tưởng rằng có chỗ nào sảy ra vấn đề thì từ trong ngọc giản đột nhiên xuất hiện giọng nói của Phương Cửu Đỉnh.
“Lá Tiên thọ này là màu đỏ, cùng màu với Thần tướng khải của con trai ta. Màu đỏ của Thần tướng khải thì chỉ có người đã thức tỉnh Thần tướng đạo cốt mới có thể nắm giữ mà thôi!”
Lâm Vân Hạc đang bận cảm động, đột nhiên dòng cảm xúc như bị chặn đứng.
“Aaaaaa!!! Phương Cửu Đỉnh, ta muốn giết chết ngươi!”
.....
"Chúc mừng ngươi, Trữ Hà. Nghe nói cháu của ngươi đã có thể tu luyện rồi đúng không?”
"Đa ta đa tạ, đều là nhờ những lời chúc phúc của các ngươi cả!”
"Ha ha, đây cũng là điều mà ngươi nên có được mà. Ta đã nói rồi, cả đời này Trữ Hà đều hành thiện tích đức, chắc chắn cháu của ngươi sẽ không sảy ra chuyện gỉ đâu!”
Lúc này, trong một đấu viện ở Ánh quang hồ sơn, có bốn lão giả đang ngồi vây lại nói chuyện phiếm. Ở Đạm Nhiên tông, đấu viện không phải là một nơi nào đó quá quan trọng, thế nên bình thường ở đây hay xuất hiện 4 lão già ngồi chơi nói chuyện phiếm. Mà trong số đó có một lão già mặc cẩm y, chính là Trữ Hà. Nhưng bây giờ sắc mặt hắn không còn vẻ trầm lặng như trước đây nữa, mà cả mặt tràn đầy vẻ vui sướng. Lí do không vì gì khác, mà chính là vì Trữ Thấm Nhi đã có thể tu luyện rồi! Tin tức này làm cho Trữ Hà cảm động đến mức rơi lệ. Hắn đã khổ cực chờ đợi nhiều năm đến vậy, giờ cuối cùng đã nhận được hồi báo rồi!
“Xin chào các vị tiền bối!”
Đúng lúc này, giọng nói của Phương Trần truyền đến từ cửa lớn. Bốn vị lão giả đồng loạt nhìn về phía cửa. Khi thấy Phương Trần, sắc mặt họ hơi thay đổi. Đây là một vị không dễ dây vào! Trữ Hà âm thầm thở dài, có không dễ dây vào thì vẫn cứ phải đón tiếp mà! Hắn đi lên phía trước, cười hỏi:
"Phương Trần, ngươi tới đây có chuyện gì sao?”
Trong mắt Phương Trần hiện lên vẻ chờ mong:
“Khụ khụ, là như thế này. Trữ tiền bối, ta muốn hỏi một chuyện, liệu sinh tử đấu có thể lùi thời gian lại không?”
Nghe vậy, cả bốn người đều tỏ ra kinh ngạc:
“Lùi thời gian? Tại sao lại muốn lùi lại?”
Cả bốn người đều có cùng một suy nghĩ trong lòng, chính là tên nhóc này lại muốn làm gì nữa vậy? Phương Trần xua xua tay:
"Lí do thì có hơi phức tạp, ta chỉ muốn biết liệu có lùi lại được hay không mà thôi.”
“Ầy...”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Đánh một trận sinh tử đấu mà còn muốn lùi thời hạn à? Hơn nữa khi trước, lúc kí khế ước sinh tử đấu, biểu hiện của Phương Trần không phải là hận không thể lập tức giết chết Tiêu Thanh à? Họ còn nhớ rõ ràng rằng trước đây, lúc trước kí khế ước, Phương Trần muốn ngay ngày hôm sau giết chết Tiêu Thanh ngay lập tức luôn ấy chứ!
“Có được không ạ?”
Phương Trần thấy cả 4 người đều im lặng thì truy vấn. Cuối cùng, Trữ Hà vẫn căng chặt da đầu mà nói:
“Bây giờ đấu viện vẫn chưa có quy định cụ thể về việc tạm ngừng kéo dài thời gian sinh tử đấu, nhưng nếu cả ngươi và Tiêu Thanh cùng đồng ý thì chắc là có thể! Không biết các ngươi định lùi lại bao lâu?”
Phương Trần nghe vậy thì cực kì vui mừng. Hắn đáp một cách không hề do dự:
"Một nghìn tỉ năm!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn trừng mắt:
“???”

Đầu óc của 4 lão giả đều cảm thấy ong ong. Trong đầu bọn hắn chỉ có một suy nghĩ...Đây là do ông trời thấy mấy chục năm nay, ngày nào họ cũng lười nhác nên bây giờ mới khiến cho họ già rồi nhưng không được nghỉ ngơi hay sao? Rõ ràng tên Phương Trần này đang cố ý gây chuyện mà! Trữ Hà cảm thấy khó thở. Đồng thời hắn ta nhìn lướt qua tu vi của Phương Trần. Vì hắn ta mới chỉ có tu vu Trúc cơ, thế nên hắn ta cũng chỉ nhìn ra Phương Trần đang có tu vi luyện khí tam phẩm!
"Luyện khí tam phẩm...”
Trữ Hà thầm nghĩ trong lòng:
“Tên nhóc này, có phải là hắn ta đã biết chuyện Tiêu Thanh đã tu luyện lên đến luyện khí tứ phẩm rồi hay không. Hắn ta lo sợ bản thân sẽ thua trận sinh tử đấu, thế nên mới muốn bày ra chút trò để cưỡng ép hủy đi trận sinh tử đấu này đây mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận