Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 325 - Ác Ý Trả Thù

Nhưng khi Lăng Tu Nguyên mở miệng, Phương Trần lại vội nói:
"Tổ sư, trước tiên không vội, ta có chuyện quan trọng bẩm báo."
"Chuyện gì?"
Lăng Tu Nguyên sững sờ, lập tức đặt mông ngồi lên trên ghế trong đại sảnh trong nhà Phương Trần, một cái tay khác thì quơ quơ với Dực Hung đang chào hỏi mình, tỏ vẻ chào hỏi.
Hôm qua sau khi Phương Trần trở về, thuận tiện đi Ánh Quang hồ sơn một chuyến, mang theo Dực Hung, đi tới nhà mới trên núi Xích Tôn.
Mà lúc Phương Trần định lấy Đá Ngộ Đạo ra, Lăng Tu Nguyên lại sững sờ, chợt nhíu mày nói:
"Ồ, Kim Đan rồi?"
"Đúng."
Nghe nói như thế, Phương Trần đang cầm đá đầu tiên là sững sờ, lập tức cười hắc hắc, trên đỉnh đầu hiện ra một viên kim đan, khiêm tốn lại tự phụ nói:
"Đúng vậy, nhờ phúc của ta không cố gắng, hôm qua vừa về tông môn đã dùng chút thời gian nói chuyện để đột phá, ài, đột phá thật là khó."
Lăng Tu Nguyên:
"A!"
"Thật sao?"
"Ha ha, Kim Đan rất khó sao? Còn phải tốn thời gian?"
"Chẳng lẽ không phải Đại Thừa kỳ mới cần tốn thời gian đột phá à?"
Phương Trần thu Kim Đan vào:
"...Tổ sư, ngươi không thể như vậy, ngươi như vậy là ác ý trả thù!"
"Ta yêu cầu Đạm Nhiên tông phải có người đến chủ trì công đạo cho ta!"
Lăng Tu Nguyên:
"Được, ta chính là công đạo của Đạm Nhiên tông, ngươi muốn chủ trì thế nào?"
Phương Trần:
"Thôi chúng ta trò chuyện chính đi."
Lăng Tu Nguyên cười khẩy.
Tuy nhiên, thời khắc này Lăng Tu Nguyên vẫn đang cảm khái trong nội tâm...
Tiểu tử này!
Thật sự là khoa trương!
Vừa độ xong lôi kiếp, thế mà nhanh như vậy đã Kim Đan kỳ, hơn nữa, còn là Kim Đan Thiên Phẩm.
Ách!
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, vì sao khi Kim Đan Thiên Phẩm này ngưng kết, trong tông môn lại không có chút phản ứng nào chứ?
Rõ ràng mấy ngày trước đây lúc Khương Ngưng Y ngưng kết kim đan, náo động lên không ít động tĩnh đấy.
Được rồi!
So với vượt qua lôi kiếp Phản Hư kỳ, chuyện này cũng chỉ là vấn đề nhỏ.
Không cần tính toán!
Sau đó, Phương Trần lấy ra Đá Ngộ Đạo mà mình có được từ chỗ Lệ Phục, đưa cho Lăng Tu Nguyên.
"Đây là?"
Lăng Tu Nguyên đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt đại biến:
"Đại Tiên Thạch Ngộ Đạo?"
"Ngươi làm thế nào có được?"
Phương Trần nói ra:
"Là như thế này..."
Hắn nó lại chuyện Lệ Phục luyện khí cho mình.
Lăng Tu Nguyên nghe, lông mày lập tức khóa chặt.
Dực Hung vốn đang nằm sấp một bên nghe được cũng phải trợn mắt há hốc mồm đứng lên.
Lệ tiền bối, điên như thế sao?
Phương Trần nhìn Lăng Tu Nguyên nhíu chặt chân mày, mở miệng hỏi:
"Cho nên, tổ sư, ta muốn hỏi một vấn đề rất trọng yếu, nếu pháp bảo của sư phụ ta thiếu đi bộ phận mà ta đang giữ, sẽ có ảnh hưởng lớn gì không?"
Nghe được vấn đề của Phương Trần, Lăng Tu Nguyên không có trả lời.
Rất hiển nhiên, hắn cũng lần đầu tiên gặp được trạng thái điên hoàn toàn mới này của Lệ Phục!
Đập cho pháp bảo của mình tàn phế?
Nhìn Lăng Tu Nguyên trầm ngâm nửa ngày, Phương Trần không dám quấy nhiễu.
Một lát sau, Lăng Tu Nguyên đột nhiên đứng dậy:
"Nghĩ viển vông không bằng làm rõ!"
"Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi tìm hắn một chút."
Phương Trần lập tức gật đầu:
"Vâng!"
Tiếng nói vừa phát ra, Lăng Tu Nguyên đã biến mất không thấy gì nữa.
Một lát sau, Phương Trần đột nhiên nghe được trên nóc truyền đến một trận tiếng vang ầm ầm...
Hắn giật nảy mình.
Con mịa nó, lại chuyện gì nữa đây?
Lại một giây sau.
Hắn đột nhiên cảm giác lực lượng Thần Thể Thượng Cổ trong cơ thể mình đang rục rịch.
Hắn vội chạy đến trong đình viện, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, chẳng biết từ lúc nào, trên đường chân trời xuất hiện một khối mây đen.
Mây đen cực nhỏ, nếu không phải Phương Trần bị kiếp lực dẫn dắt, nhìn về phía chỗ đó theo bản năng thì trong tình huống bình thường hắn sẽ không chú ý đến.
Lúc Phương Trần chú ý tới mây đen, một tiếng vang thật lớn lần nữa cuồn cuộn rơi xuống...
Ầm! ! !
Lực lượng cuồng bạo chấn động trong mây, chỉ một thoáng, toàn bộ bầu trời Đạm Nhiên tông trong nháy mắt hóa thành một mảnh thanh minh.
Ngay sau đó, giọng nói cực kỳ ngưng trọng của Hoàng Trạch vang lên trên núi Xích Tôn lên:
"Xảy ra chuyện gì?"
Giờ khắc này, Phương Trần rốt cục thấy vị trưởng lão trực luân phiên quanh năm say rượu 12 canh giờ này lúc chiến đấu sẽ có bộ dạng gì.
Lúc này, Hoàng Trạch bay tới trên không trung núi Xích Tôn, đỉnh đầu là chín tầng tế đàn cỡ nhỏ, trên tế đàn có âm thanh sói gào, tràn đầy yêu lực, khiến cho Dực Hung cũng cảm thấy quen thuộc...
Hắn nhìn về phía chân trời, khuôn mặt ngưng trọng, trong tay nắm lệnh bài, dự định tùy thời khởi động đại trận hộ tông của Đạm Nhiên tông.
Cùng lúc đó, trên núi Xích Tôn, còn có hơn mười luồng khí tức phóng lên tận trời, linh lực cường hãn nối tiếp nhau.
Giờ khắc này, cả ngọn núi Xích Tôn trong một thoáng đã thu nạp một nửa linh lực của Đạm Nhiên tông, linh lực dâng lên như nước thủy triều, thậm chí ngưng tụ thành vòng xoáy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận