Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 397 - Ngươi Điên Rồi À!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tiêu Thanh đại biến:
"Sư phụ, không được, chuyện này quá mức nguy hiểm!"
Tiêu Dao tôn giả lại ấm giọng cười một tiếng:
"Ngươi không cần phải lo lắng, phong ấn của vi sư vô cùng an toàn, sẽ không nguy hiểm cho tính mạng của ta!"
"Nhưng ngươi cũng phải cứu ta ra nhanh một chút, vi sư không thích Nhẫn Tiêu Giao tối tăm, haha!"
"Lúc vi sư không ở cạnh, ngươi phải khéo đưa đẩy hơn, không nên chính trực quá mức, sau này ngươi phải theo dựa vào chính mình, nhớ kỹ..."
"Được rồi, không nói nữa, phong ấn của vi sư đã được kết thành!"
"Cửu Hồn Linh Phong Ma Ấn, mở!"
Vừa mới nói xong.
Tiêu Thanh vẫn còn khiếp sợ căn bản không kịp nói gì, đã cảm giác được bên trong Nhẫn Tiêu Giao truyền đến một lực hút dồi dào.
Lúc này, Thiên Ma rốt cục gấp, lần đầu tiên mở miệng:
"Ngươi điên rồi à? !"
Hắn vừa rồi chỉ lo cắm đầu thôn phệ Tiêu Dao tôn giả, không hề mở miệng nói chuyện, là bởi vì Hàn Phong Thiên Ma này biết, một khi nói nhiều sẽ chậm trễ chính sự!
Nhưng mà, hiện tại hắn lập tức luống cuống khi thấy thuật pháp của Tiêu Dao tôn giả đang dùng lực lượng không thể địch nổi kéo cả hai người bọn họ vào Nhẫn Tiêu Giao.
Hắn cảm giác được, thuật phong ấn này có thể khiến cho song phương bọn hắn đồng quy vu tận!
Hàn Phong Thiên Ma làm sao cũng không nghĩ tới, Tiêu Dao tôn giả sẽ hi sinh chính mình vì cứu Tiêu Thanh!
Trong mắt của Hàn Phong Thiên Ma, lần hành động này, kết cục tốt nhất là thôn phệ sư đồ bọn họ, kết cục kém nhất cũng là Tiêu Dao tôn giả bỏ chạy, hắn thôn phệ Tiêu Thanh.
Tính thế nào cũng không lỗ!
Nhưng Thiên Ma làm sao biết, thế gian còn có thứ gọi là tình sư đồ!
Oanh!
Khi phong ấn được kết thành, Tiêu Dao tôn giả và Hàn Phong Thiên Ma cùng bị khóa vào trong Nhẫn Tiêu Giao.
Toàn bộ thế giới vừa rồi còn là trạng thái âm phong gào thét, hàn băng tàn phá bừa bãi, trong thoáng chốc đã khôi phục trạng thái yên tĩnh.
Nhưng giờ phút này, Tiêu Thanh lại không hề cử động, mà đứng tại chỗ, khuôn mặt ngơ ngác.
Tuy Tiêu Thanh không biết Hàn Phong Thiên Ma này đến cùng là tới từ đâu, mạnh thế nào.
Nhưng, Tiêu Thanh rất rõ ràng, vừa rồi sư phụ có cơ hội bỏ chạy!
Chỉ là, sư phụ vì mình, lại lựa chọn trở về Nhẫn Tiêu Giao tối tăm không ánh mặt trời một lần nữa, hơn nữa, còn phải chịu từng đợt phong ấn...
"Phong ấn, phong ấn..."
Tiêu Thanh đột nhiên giống như một con ruồi không đầu, tâm lý hoảng loạn, vội vàng mở Nhẫn Tiêu Giao ra, lấy thuật phong ấn do Tiêu Dao tôn giả lưu lại ra.
Chỉ cần mình học được phong ấn, có thể lập tức cứu sư phụ ra!
Nhưng lúc hắn vừa lật đến Cửu Hồn Linh Phong Ma Ấn, sắc mặt lập tức ngây dại...
"Tiêu hao sinh mệnh làm cái giá?"
Tiêu Thanh thì thào, hốc mắt của hắn đột nhiên đỏ thẫm, thân thể run rẩy co quắp ngã xuống...
Giờ khắc này, trong lòng Tiêu Thanh giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, cực kỳ thống khổ, tự trách và áy náy tràn ngập trong lồng ngực, thật lâu không cách nào tán đi.
Nhìn sư phụ hy sinh tính mạng vì mình, với tính cách của hắn thì làm sao có thể không khó chịu, không dày vò?
Nhất là, cha mẹ vừa chết chưa được bao lâu...
Giờ khắc này, Tiêu Thanh đột nhiên vô cùng căm ghét, thực lực của mình vì sao lại yếu đuối như thế?
"Hóa Thần kỳ, Hóa Thần kỳ..."
Ánh mắt của Tiêu Thanh nhìn thẳng tắp, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, sau khi hắn xoa xoa nước mắt loạn xạ thì vội vàng lảo đảo chống cả tay chân đứng lên, hắn muốn nhanh chóng về Đạm Nhiên tông.
Hắn muốn đi núi Xích Tôn!
Hắn muốn trở nên mạnh hơn!
Nhưng mà vừa đứng lên, thân thể của hắn lập tức nhũn ra, mắt tối sầm lại, trực tiếp ngã xuống.
Lực lượng của Hàn Phong Thiên Ma vẫn tạo thành cho hắn thương thế cực kỳ nghiêm trọng!
Nhưng lúc Tiêu Thanh sắp ngã xuống đất.
"Rống!!!"
Tiếng hổ gầm đột nhiên nổ vang từ phía chân trời, một thân ảnh đen trắng to lớn tựa như núi cao giáng xuống từ trên trời, một chưởng trực tiếp nắm lấy Tiêu Thanh, xoay tròn một cái lập tức xông thẳng lên trời.
Trong lúc trời đất quay cuồng, Tiêu Thanh chỉ phát hiện cảnh tượng trước mắt từ bãi cỏ bị phá nát trên vách núi Long Khẩu nhai đột nhiên biến ảo thành một chiếc thuyền lớn huy hoàng, ánh sáng lưu chuyển.
Trên thuyền có một bóng người mặc áo sam xanh đang đứng chắp tay.
Giờ khắc này, bóng người kia mỉm cười:
"Tiêu sư đệ!"
Tiêu Thanh ngẩn ngơ.
"Phương sư huynh?!"
Người tới chính là Phương Trần.
"Là ta."
Phương Trần cười cười, rồi đi tới.
Sau khi Dực Hung dẫn Tiêu Thanh tới, thì nhẹ nhàng đặt Tiêu Thanh dưới đất, nhìn Phương Trần:
"Như thế nào?"
Phương Trần khẽ gật đầu:
"Cũng được, bay không tệ."
Dực Hung lộ ra mấy phần đắc ý, nhìn về phía nhánh cây Nhất Thiên Tam bên cạnh, hỏi:
"Thế nào? Khiếp sợ không?"
Nhất Thiên Tam trả lời:
"Không khiếp sợ."
Thần sắc Dực Hung trở nên cực kỳ không tốt, dự định đánh ra một chưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận