Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 240 - Tôn Kính Trưởng Bối

Nghe vậy, trưởng lão có lông dài ở nốt ruồi lệ, Vân Lĩnh lập tức giật mình, vội truyền âm nói:
“Thiệu chân truyền, ngươi không thể rời đi đâu, ngộ nhỡ lúc ngươi không có ở đây, Phương Trần không mở cửa cho chúng ta thì phải làm sao giờ?”
Bốn người họ tự cho mình là đức cao vọng trọng, nên không muốn bị phạt đứng ở cửa ra vào.
Thiệu Tâm Hà cười đến ôn hòa:
“Làm sao có thể, Phương sư đệ tôn kính trưởng bối, sao dám để cho các ngươi đứng ở cửa”
Bốn người:
“...”
Tôn kính trưởng bối?
Thiệu Tâm Hà, ngươi chưa thấy được gia hỏa này đùa bỡn như thế nào với hóa thân của tổ tiên đâu!
Hoàng Nhất Phi bước tới, thấp giọng nói:
“Tâm Hà, giúp đỡ chút, lúc ngươi mới bái nhập môn hạ của sư huynh, hắn say đến bất tỉnh nhân sự, ta đã từng dẫn dắt ngươi.”
Hoàng Nhất Phi là huynh đệ kết bái với chắt của hàng xóm cùng thôn với tam tỷ phu của nhị thúc Hoàng Trạch, khi bước vào nội môn, Hoàng Nhất Phi muốn có quan hệ nên đã gọi Hoàng Trạch là sư huynh, có vẻ như thân cận.
Nhưng mà, không nói về điều này còn tốt, nói chuyện này ra, Thiệu Tâm Hà liếc nhìn Hoàng Nhất Phi, với giọng điệu mỉa mai, nhẹ nhàng nói:
“Sư thúc, cái kia ngươi gọi là dẫn dắt sao?”
Tuy nhiên Hoàng Nhất Phi đối mặt với sự chế nhạo của Thiệu Tâm Hà, không cảm thấy khó chịu, ngược lại sắc mặt thản nhiên:
“Tại sao không?”
Thiệu Tâm Hà tính tình ấm áp và tốt bụng, hắn không sợ Thiệu Tâm Hà sẽ như thế nào.
Sau một thời gian, gia hỏa này tự nhiên sẽ vì mình mà đi gỡ cửa nhà Phương Trần!
Nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Thiệu Tâm Hà cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người đi tới của nhà Phương Trần.
Thấy thế, bốn người nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này.
Cánh cửa đột nhiên tự mở ra.
Sau khi cửa mở, giọng nói của Phương Trần từ xa truyền đến:
“Thiệu sư huynh, mời vào.”
Thiệu Tâm Hà thấy thế, chắp tay lớn tiếng nói:
“Sư đệ, xin thứ lỗi cho ta không mời mà đến.”
“Không sao, sư huynh, ta còn đang định đi tìm huynh để cảm ơn đấy!”
Thiệu Tâm Hà mỉm cười, rồi cất bước bước vào.
Thấy cảnh này, cả bốn người đều vui mừng khôn xiết.
Cũng cùng nhau chạy lên.
Ngay lập tức, cánh cửa đóng lại.
Lúc này, sắc mặt cả bốn người đều cứng đờ.
Âm thanh của Phương Trần từ xa xa truyền tới:
“Bốn vị trưởng lão, thân thể ta không được khỏe, không biết khi nào mới có thể gặp các vị, trước tiên các vị ngồi chờ một lát đi.”
“Ồ, không đúng, ở cửa không có ghế, các vị đứng một lát đi.”
Hoàng Nhất Phi cùng Vân Lĩnh:
“...”
Bốn người họ nhìn cánh cửa mà họ có thể tiện tay đập nổ này, bây giờ họ lại bị nó chặn lại, lộ ra vẻ vô cùng bất bình.
Vân Lĩnh truyền âm nói:
“Phải làm sao giờ?”
“Gia hỏa này hình như còn muốn làm khó chúng ta?”
Hoàng Nhất Phi bĩu môi:
“Nhẫn nại thôi, nếu không còn có thể làm gì khác sao?”
Có người nói:
“Đàm phó tông chủ có Nguyên Sinh tổ sư chống lưng, cũng không sợ bị Phương gia trả thù, nhưng không phải là vẫn bị Lăng tổ sư ra tay đưa đến chiến trường Tiên Yêu đấy sao?”
“Tôn Đàm là đời sau mà Nguyên Sinh tổ sư xem trọng, bây giờ vẫn còn đang đi đào núi.”
“Nếu dám không chờ, ngươi muốn chết sao?”
Vân Lĩnh nghe vậy, chỉ có thể kìm nén lửa giận, bắt đầu chờ đợi.
Đối với họ mà nói, đứng chờ chẳng tính là gì cả.
Chủ yếu là quá ấm ức rồi.
Ấm ức đến mức Hoàng Nhất Phi không thể không bày một huyễn trận, để khiến các để tử ngoại môn đi qua đường không thấy họ bị phạt đứng ở trước cổng nhà Phương Trần.

Sau khi vào trong nhà Thiệu Tâm Hà của lớn nhà Phương Trần đóng lại, không khỏi bật cười.
Vị sư đệ này, trên người quả thật là có chút phách lối!
Không tệ!
Đúng là so với tính cách mềm yếu này của chính mình, càng thích hợp là thánh tử hơn!
Thiệu Tâm Hà lập tức thấy Phương Trần đang đi ra nghênh tiếp, ôm quyền cười nói:
“Sư đệ!”
“Sư huynh, người đến rất đúng lúc, ta đang định đi tìm người.”
Phương Trần cười ha hả nói:
“Đa ta người đã tặng ta ngọc thạch!”
Bảo vật của Thiệu Tâm Hà giúp hắn chôn cất khí tức trên cơ thể người của Chí Tôn Bảo rất hữu dụng, Phương Trần cảm thấy mình dù về tình hay về lý đều phải cảm tạ một chút.
“Ngươi không cần cảm ơn ta, có thể giúp đỡ lúc cần là tốt rồi.”
Thiệu Tâm Hà xua tay, sau đó không khỏi sợ hãi than:
“Sư đệ, ta và sư phụ vốn cho rằng ngươi ở dãy núi Thương Sơn, sẽ lịch luyện lâu khoảng mấy chục ngày, không ngờ ngươi vậy mà lại giết chết Cửu Trảo Yêu Đế, sự thật là khiến ta tuyệt đối không nghĩ tới.”
Biết được Phương Trần đã xử lý được Cửu Trảo Yêu Đế, thu hút Đại Yêu của dãy núi Thương Long, buộc phải gián đoạn thời gian lịch luyện trước thời hạn, Thiệu Tâm Hà đã sốc đến mức suýt rớt quai hàm.
Lịch luyện của sư đệ, quả nhiên là không đi đường thường.
Bọn họ vốn cho rằng, Phương Trần sẽ chỉ không ngừng đi tiếp, cho đến khi gặp phải yêu thú cảnh giới Kim Đan không đánh lại được, sau đó liền gọi trưởng bối trong môn cứu viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận