Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 77 - Không Có Linh Lực

Nói xong, Lệ Phục cúi người, cầm lên một hòn đá to bằng nắm tay từ dưới đất, đặt ở trong lòng bàn tay Phương Trần.
Phương Trần:
". . ."
"Nhận lấy đi, để vào trong nhẫn trữ vật! Nhanh lên."
Lệ Phục nói.
Nhìn khuôn mặt chăm chú của Lệ Phục, Phương Trần khóc không ra nước mắt nện tay vào ngực mình, vẫn phải nhịn, vẫn phải nhịn!
"Ngươi tự đánh mình làm gì?"
Lệ Phục nhíu mày, sau đó cười lạnh nói:
"Ngươi muốn luyện thể bằng cách tự tổn thương sao? Cách luyện thể là phương pháp tu luyện của thể tu hạ đẳng nhất! Luyện thể bằng cách tự hủy mới là con đường đại đạo duy nhất."
Phương Trần nhìn xuống xúc động muốn phun máu, khoát tay, rặn ra một nụ cười gượng nói:
"Sư phụ, ta không phải muốn tự tổng thương, ta chỉ muốn ho khan."
"Đúng rồi, đồ nhi còn có một cái câu hỏi."
"Nói!"
Phương Trần hỏi:
"Nếu như ta không có linh lực để dùng ngọc giản truyền tin gọi ngài, có phương pháp nào khác để gọi ngài tới cứu ta không?"
"Sao lại không có linh lực chứ?"
Lệ Phục cau mày hỏi.
"Sư phụ, ngài không cần phải để ý đến chuyện này, ta chỉ tò mò muốn biết thôi. Ngài không gì làm không được như thế, nên lúc ta không có linh lực, hẳn là ngài cũng có biện pháp để ta liên hệ đến ngài đúng chứ?"
Phương Trần nói ra.
Lệ Phục khẽ gật đầu.
"Ta đã không gì làm không được, vậy ta hiển nhiên có cách!"
"Là cách gì?"
Phương Trần mừng rỡ hỏi.
"Ngươi niệm tụng tên thật của ta, vô luận xa xôi bao nhiêu, chỉ cần ngươi chưa rời khỏi phương thế giới này, ta đều có thể tìm tới ngươi."
Lệ Phục lạnh nhạt nói.
"Thật ư?"
Phương Trần kinh ngạc, đây là năng lực gì?
Chỉ cần niệm tụng tên thật là có thể gọi người đến?
"Ta nhìn trộm thiên cơ, từng đụng vào vị trí của thần tiên. Ngươi làm sao có thể tưởng tượng uy năng của ta?"
Lệ Phục thản nhiên nói.
"Như vậy đa tạ Sư phụ!"
Phương Trần lập tức ôm quyền.
"Tốt, nếu không còn chuyện gì, ta đi đây."
Lệ Phục tạm biệt Phương Trần rồi quay người rời đi.
Sau khi Lệ Phục đạp vào hư không, thân hình dần dần biến mất, Phương Trần trầm mặc nửa ngày, vốn định trực tiếp rời khỏi đây trở lại phủ đệ. Nhưng hắn lại hơi do dự cho nên vẫn dừng lại ở chỗ cũ.
"Không được, hắn quá không đáng tin cậy, vì lý do an toàn, ta vẫn nên. . ."
Phương Trần suy nghĩ, do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định hé miệng, nói khẽ:
"Lệ Phục!"
Vừa mới nói xong.
"Làm cái gì đó?"
Tại vách núi Ngộ Đạo yên tĩnh, giọng của Lệ Phục đột nhiên vang lên sau lưng Phương Trần.
Phương Trần kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Lệ Phục đã xuất hiện sau lưng hắn.
"Sư, Sư phụ!"
Phương Trần trợn mắt há hốc mồm, vậy mà thật sự gọi đến?
Hắn vừa rồi đứng tại chỗ do dự, sợ Lệ Phục lại lừa gạt mình.
Lỡ như đọc tên thật của hắn nhưng không gọi được người thì làm sao?
Chỉ là, hắn lại sợ gọi Lệ Phục tới sẽ khiến đối phương không vui.
Nhưng suy đi nghĩ lại, Phương Trần vẫn quyết định chấp nhận khả năng có thể đắc tội đối phương, thử nghiệm gọi đối phương tới.
Dù sao, hắn cũng không muốn tới lúc độ kiếp mới phát hiện. Đến lúc đó tâm tính hắn tuyệt đối sẽ vỡ nát.
Nhưng bây giờ thấy Lệ Phục xuất hiện kịp lúc, Phương Trần rốt cục rưng rưng nước mắt.
Lần này sư phụ rốt cục không có lừa hắn!
"Ngươi gọi ta làm cái gì? Tốt nhất ngươi nên có chính sự!"
Vẻ mặt Lệ Phục không vui nhìn hắn:
"Ta đã vừa mới gặp được một con chim én có căn cốt cực giai, đang muốn thu nó làm đồ đệ. Nếu như không phải ngươi đột nhiên gọi ta, bây giờ ngươi đã có một sư muội!"
Phương Trần im lặng, khá lắm, thu đồ đệ tới tận trên bầu trời sao?
"Ách, Sư phụ, thực sự xin lỗi, chỉ là ta đột nhiên nghĩ đến ta còn chưa hành lễ với ngài, thật sự là kinh nhờn hình tượng anh minh thần võ của ngài. Trong lòng ta cảm thấy áy náy, cho nên mới gọi là ngài, để xin được ngài tha thứ!"
Phương Trần nhanh chóng nói ra.
Sắc mặt của Lệ Phục hơi dịu lại.
"Được thôi! Lần này tha thứ cho ngươi!"
"Tốt, ngươi tự mình trở về đi, không có việc gì đừng có lại gọi ta!"
Phương Trần ôm quyền:
"Vâng!"
Sau một khắc Lệ Phục lại đi tới chân trời, đuổi theo một đám chim én.
"Dừng bước, ngươi có nguyện ý học tập truyền thừa của ta không?"
Chim én lập tức hoảng sợ bay xa.
Sau đó, Phương Trần nghe được phía xa xa truyền đến tiếng hừ lạnh của Lệ Phục. . .

Sau khi rời khỏi vách núi Ngô Đạo, Phương Trần quay lại núi Ánh Quang Hồ nghỉ ngơi một đêm, đường chân trời hiện lên một tia màu trắng bạc sau đó nó mở rộng thành áng mây vàng rực với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
“Đi thôi!”
Phương Trần vỗ đầu Dực Hung, ra hiệu hắn thu nhỏ.
Có Lệ Phục hộ pháp, mệnh lệnh của Đạm Nhiên cùng với áo choàng Huyền Vũ bảo vệ, Xích Tôn giới hộ thân, và sự bất tử. Phương Trần cảm thấy rằng hắn đang ở trạng thái bất khả chiến bại.
Xuống núi tu hành đã có rất nhiều bảo đảm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận