Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 476 - Ta Có Chút Thắc Mắc

"È hèm...”
Phương Trần mở miệng nói bừa:
“Chiêu này tạo thành để ngưng tụ bá khí, vậy thì cứ gọi nó là Nguyệt Nha Thiên Trùng Loa Toàn Hoàn đi!”
“Cái gì cơ?”
Du Khởi kinh ngạc:
“Cái tên này hình như không hề giống tên mà trong huyễn cảnh như này nên có thì phải.”
Phương Trần tức giận đáp:
"Không giống là đúng rồi. Ta đã nói là phải phá vỡ, nhảy ra khỏi huyễn cảnh cơ mà. Tại sao ngươi lại không có chút tiến bộ nào vậy?”
Du Khởi nhận sai:
“Phương tiền bối, ta sai rồi! Từ bây giờ ta sẽ nghiêm túc luyện tập.”
“Được!”
Phương Trần tỏ ra cực kì hài lòng. Sau đó, hắn suy nghĩ một lát rồi bổ xung thêm:
“Nhưng chiêu thức này ngươi chỉ cần dùng khi trong lòng ngươi bỗng nhiên sinh ra cảm giác làm cho ngươi muốn chơi đùa với trình tự tu luyện mà thôi. Bình thường thì ngươi không cần tập luyện đâu.”
Hắn chỉ sợ Du Khởi luyện cái này nhiều quá, nhỡ hắn ta lại luyện ra được cái gì đó nữa thì phiền phức lắm. Du Khởi:
"Vâng!”
Sau khi đáp xong, Du Khởi suy nghĩ một chút, sau đó liền giơ hai tay lên cao...Thấy vậy, Phương Trần liền rơi vào im lặng. Nhanh như thế mà tên này đã bắt đầu tu luyện chiêu thức hắn dạy rồi, chứng tỏ trong lòng hắn vẫn luôn muốn tiếp tục “chơi đùa với trình tự tu luyện” nha! Nghĩ đến đây, Phương Trần im lặng lắc đầu...Đồ hệ thống chó chết, suốt ngày chỉ biết nghĩ ra cách để tính kế hắn thôi! May mà hệ thống có mưu kế thì hắn cũng vẫn có cách để đối phó. Bây giờ hắn ra chiêu này, chắc chắn hệ thống sẽ chẳng làm gì được hắn!...Một lát sau, Phương Trần rời khỏi sơn động, sau đó hắn liền đến trước mặt Lăng Tu Nguyên- người vẫn đang chờ trước cửa động nói:
“May là ta không làm phụ mệnh lệnh được giao!”
Lăng Tu Nguyên hơi gật nhẹ đầu, ý tỏ ra khẳng định lời hắn nói. Sau đó, ánh mắt Phương Trần lại liếc về phía ma khí đang tiêu tán dần trong không trung, trong mắt hắn lộ ra vẻ tiếc nuối. Nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến của Phương Trần, Lăng Tu Nguyên nói:
“Đừng nhìn nữa. Nếu ngươi muốn có ma khí thì đợi đến lúc đám người của Đức thánh tông dẫn Thiên ma đến đây để xây dựng lại động Thiên ma, ta sẽ xem xem liệu có thể để bọn chúng đem cho ngươi vài con hay không. Đó cũng coi như là phần thưởng cho công lần này ngươi phải giả khùng giả điên đi.”
Phương Trần tỏ ra vừa kinh ngạc vừa khó hiểu:
“Xây dựng lại động thiên ma ư? Đám người của Đức thánh tông ư? Đám người nào thế?”
Lăng Tu Nguyên nhàn nhạt nói:
“Đám tặc tử của Đức thánh tông dám phá hủy động Thiên ma- một nơi trọng yếu như thế của tông chúng ta. Hai tên đại thừa Hậu Đức và Hoài Mẫn còn dám đi lại vào trong tông chúng ta như chốn không người, bọn chúng làm cho chúng ta bị sỉ nhục một cách nặng nề. Đối với loại người xem thường chúng ta đến thế, làm cho chúng ta cảm thấy cực kì nhục nhã, chẳng nhẽ tông chúng ta không cần xây dựn lại và báo thù bọn chúng hay sao?”
Phương Trần:
“...”
Cái gì mà tông chúng ta bị “xem thường và làm nhục”, đó không phải là dùng để chỉ hai người nào đó bị sư tôn lôi ra đánh cho hết trận này đến trận khác hay sao. Còn cả chuyện rõ ràng cố ý thả cho đối phương chạy, thế mà lại còn cố tình ép đối phương phải làm nổ pháp bảo Kính đại từ đại bi phổ độ chúng sinh của tông ta. Ngoài ra lại còn bắt thánh tử của người ta về đây nữa. Mấy chuyện đó không phải là đều do chúng ta làm ra hay sao? Có phải là chúng ta hơi quá đáng rồi hay không? Lăng Tu Nguyên tiếp tục nói:
“Bây giờ, Vân Lĩnh, Hoàng Nhất Phi và các trưởng lão khác của tông chúng ta đều đã muốn tự nguyện dẫn đội quân xâm nhập vào địa giới của Đức Thánh tông để rửa nhục cho tông chúng ta rồi. Bản thân ngươi là chân truyền mới nhậm chức, nhớ lúc đó ngươi phải đến phất cờ hò reo cổ vũ cho bọn họ nghe chưa?”
Phương Trần:
“...Ta nghe rồi! Nhưng, sư tổ, ta còn có chút thắc mắc.”
Lăng Tu Nguyên:
“Ngươi nói đi.”
Phương Trần ngập ngừng nói:
“Mấy người trưởng lão Vân Lĩnh và trưởng lão Hoàng Nhất Phi...có phải là bọn họ cùng một phe với cả phó tông chủ Đàm Ưng, đều là những trưởng lão định bỏ mặc ta, để ta chết đi hay không?”
"Đúng vậy.”
Phương Trần nghi ngờ nói:
“Không phải trước đây ngươi nói rằng khi nào ta hài lòng thì tha thứ cho bọn hắn hay sao? Tại sao giờ lại còn...”
Cái gì mà “tự nguyện dẫn quân đi xâm nhập vào địa giới của Đức Thánh tông”, hình như nghe cũng không tự nguyện lắm thì phải. Lăng Tu Nguyên cau mày:
"Làm sao? Bây giờ ngươi còn lo lắng cho bọn hắn nữa à? Tỏ ra như này không giống tính cách của ngươi lắm đâu.”
Phương Trần ngẩn người, sau đó hắn ho khan đáp:
“Nói thế thì cũng không phải. Thực ra ta còn muốn giết luôn...Khụ khụ, không phải, trước giờ ta vẫn luôn một lòng hướng thiện, cũng cực kì kính trọng các trưởng bối trong tông môn! Chỉ là ta cảm thấy hành động của ngươi tỏ ra nhắm vào họ một cách hơi rõ ràng quá thì phải. Làm như thế liệu có đem lại tiếng xấu hay không?”
Phương Trần cảm thấy Lăng Tu Nguyên nhắm vào mấy tên đó hoàn toàn là vì hắn cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận