Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 229 - Ấp A Ấp Úng

"Chân hơi chút tê, ta lên ngay."
Phương Trần vội vàng tìm một lý do sứt sẹo, cười khan nói.
Hắn không thể nói với Dư Bạch Diễm, ta còn tưởng rằng chỉ cần phất phất tay là trở về, không nghĩ tới lại là ngồi thuyền, ngươi yếu như vậy, ngươi rất không được đấy. . .
Nếu nói ra lời này, có lẽ hắn phải thực sự khẩn cấp thỉnh cầu được vào sơn mạch Thương Long làm tân vương. . .
Dư Bạch Diễm có vẻ khó hiểu, tu sĩ sao lại bị tê chân, tuy nhiên, hắn cũng lười tính toán, đi lên thuyền giấy màu lam cùng Phương Trần.
Khi ba người trên thuyền ngồi xuống, thuyền giấy màu lam nhẹ nhàng khởi động, lập tức bay ra cực xa, trong chớp mắt, sơn mạch Thương Long đã biến mất trong tầm mắt của Phương Trần.
Một lát sau, Phương Trần đã lờ mờ nhìn thấy sơn môn Đạm Nhiên tông, cùng với tiên binh giữ cửa xen vào nhau tinh tế kia.
Phương Trần nhìn thấy một màn này thì nhịn không được hít một hơi khí lạnh.
Không thể không nói, bởi vì cảnh giới của Lăng Tu Nguyên quá cao, cho nên trừ một chưởng mà hắn đánh Lệ Phục ra, đến bây giờ Phương Trần kỳ thật cũng không có cảm nhận được bằng thị giác Lăng Tu Nguyên mạnh như thế nào.
Nhưng bây giờ, trong chớp mắt thuyền giấy màu lam của Dư Bạch Diễm đã bay qua khoảng cách mà hắn hao phí tinh lực to lớn mới giày vò đi được, khác biệt là quá rõ ràng!
Sau khi đến trên không Đạm Nhiên tông, Dư Bạch Diễm cố ý giảm tốc độ thuyền giấy, cũng thả Tiểu Chỉ ra.
Tiểu Chỉ vẫn có bộ dáng của bệnh nhân gãy xương vừa khôi phục. Sau khi hắn xuất hiện thì lập tức chậm rãi xoắn tay hành lễ với Phương Trần và Dực Hung:
"Bái kiến hai vị!"
Phương Trần chào hỏi:
"Chào ngươi, Tiểu Chỉ."
Tiểu Chỉ có vẻ không quá vui.
"Ta tên là Dư Cương, ngươi gọi ta là Cương cũng được."
"Tiểu Chỉ, đừng nói nhảm, thời gian của ta có hạn, tranh thủ thời gian ngâm linh trà của núi Trọng Vân cho bọn hắn."
Dư Bạch Diễm thản nhiên nói.
Tiểu Chỉ buồn khổ đáp lời:
"Vâng!"
Sau đó, hắn ấp úng ấp úng bắt đầu lấy lá trà ra, rồi lấy nước linh tuyền ra pha trà cho Phương Trần và Dực Hung. . .
"Đột nhiên để cho các ngươi gặp phải Đại Yêu của sơn mạch Thương Long, chắc hẳn các ngươi cũng bị hù dọa, uống chút trà đi, an ủi tâm hồn một chút! Trà này rất uống ngon, một lạng chỉ mười vạn linh thạch, rất tiện nghi."
Dư Bạch Diễm vân đạm phong khinh (*) cười nói.
(*) Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản
Phương Trần và Dực Hung vốn đang bình thản, nhưng nghe xong thì lập tức biến sắc, mịa nó?
Đắt như thế?
Sau đó, một người một hổ cùng nhau nở nụ cười nịnh nọt:
"Đa tạ tông chủ!"
Khi hương trà thấm vào ruột gan tràn lan trong thuyền giấy, Phương Trần và Dực Hung chỉ cảm thấy từ bên trong ra ngoài, từ thần hồn đến nhục thể đều có một loại cảm giác sảng khoái đến run rẩy.
Phương Trần không khỏi kinh hãi.
Ai da.
Cảm giác này. . .
Cảm giác này mịa nó quá sung sướng rồi!
Thật không hổ là linh trà mười vạn linh thạch một lạng!
Nếu mỗi ngày có thể uống hai phần, không phải mỗi ngày đều vui vẻ giống như thần tiên?
Tiếp đó, Tiểu Chỉ giơ hai bàn tay giấy mềm mại lên, run run rẩy rẩy bưng linh trà đến trước mặt Dực Hung và Phương Trần.
Dực Hung và Phương Trần sợ hãi, sợ Tiểu Chỉ làm đổ linh trà, nên vội vàng tiếp nhận.
Vừa cầm tới tay, Dực Hung đã uống một hơi cạn sạch, nếm thử mùi vị sảng khoái này. . .
Kết quả, hắn vừa uống xong. . .
Cọ!
Mặt hổ sảng khoái của Dực Hung, bỗng nhiên đỏ bừng lên vì chén linh trà này, trong cơ thể đồng thời truyền đến một cỗ linh lực dao động bạo phát. . .
Phương Trần trợn mắt há hốc mồm.
Một ngụm đã đột phá? !
Dư Bạch Diễm nói:
"Tiểu Chỉ, tìm chỗ không người cho hắn đột phá, thứ này có trợ giúp cực lớn với huyết mạch đế phẩm, ít nhất cũng phải đột phá hai ba tầng."
"Vâng!"
Tiểu Chỉ đứng dậy, ôm lấy Dực Hung, thẳng tắp nhảy xuống thuyền giấy.
Phương Trần không nhìn được nhìn theo, chỉ thấy một người giấy và một hổ vừa hạ xuống, đã có âm thanh cốt nhục chấn động bành bành bành truyền đến. Tình cảnh này tựa như một cây pháo đang rơi xuống. . .
Phương Trần thấy thế thì ngồi xuống, hít sâu một hơi, nói với Dư Bạch Diễm:
"Đa tạ tông chủ!"
Hắn thực sự cảm kích từ nội tâm.
Dư Bạch Diễm cho chén trà này là vì giúp Dực Hung đột phá.
Thân là chủ nhân của Dực Hung, hắn hiển nhiên phải cảm tạ Dư Bạch Diễm thay Dực Hung.
Dư Bạch Diễm cười một tiếng:
"Ngươi cũng uống đi, có lẽ lợi ích của trà này đối với ngươi không có lớn như Dực Hung, nhưng chắc hẳn tu vi của ngươi cũng có thể tăng lên."
Phương Trần:
"Vâng!"
Sau đó, hắn cũng giơ chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.
Lúc này Dư Bạch Diễm tò mò nhìn Phương Trần.
Làm cho hóa thân của tổ tiên phải quỳ bái, ngưng tụ Thiên Đạo Trúc Cơ, thân có Đạo Cốt Thần Tướng, đến Lăng Tu Nguyên còn coi trọng Phương Trần như thế, chắc hẳn có thể lấy được không ít lợi ích từ trong chén trà này nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận