Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 315 - Uống Nước Dừa

Sau khi nói xong, hắn liền đẩy Khương Ngưng Y rời đi. Loài hoa hướng dương phun ra hạt dưa này còn kì quái hơn cả loài biết phun ra ánh nắng mà hắn từng thấy trước đây. Cho đến khi lại thấy một đám cây cối. Phương Trần không biết đây là cây gì. Cho đến khi hai người đi gần lại, nhánh cây của chúng lại vung vẩy lên. Hóa ra đây là một đám cây thành tinh! Sau khi thấy hoa hướng dương, Phương Trần đã sớm có chuẩn bị tâm lí đối với đám hoa cỏ ở đây. Thế nên khi thấy cây thành tinh thì hắn cũng không kinh ngạc gì cả, chỉ cười ha ha chỉ tay về một cây thành tinh màu ngọc mạnh nhất, nói với Khương Ngưng Y:
“Ngươi nhìn kìa, nó hình như rất hoan nghêng chúng ta.”
Khương Ngưng Y thấy vậy lại ngượng ngùng khom lưng với cây, rồi nhanh chóng đẩy Phương Trần rời đi, nhỏ giọng nói:
“Hắn đang đuổi chúng ta đi đấy, các tiền bối cây này không thích bị quấy rầy.”
Phương Trần ngẩn người:
"A?”
Nhánh cây vung vẩy như này nghĩa là đang đuổi người à? Tiếp theo hai người tới dưới một đám cây dừa. Mặc dù dưới chân vẫn là mặt đất cứng rắn của Xích Tôn sơn, nhưng ở đây có dừa cso ánh nắng, Phương Trần vẫn cảm thấy bản thân như đang được nghỉ phép.
“Sư huynh, uống nước dừa không?”
Khương Ngưng Y chỉ cây dừa, nhẹ nhàng hỏi.
“Uống!”
Phương Trần nghe vậy thì hai mắt sáng lên. Hắn còn chưa uống thử nước dừa ở thế giới này bao giờ đâu! Khương Ngưng Y nghe thế thì lấy một cái bình ngọc ra, sau đó ngẩng đầu nói với cây dừa:
“Làm phiền ngài rồi, tiêng bối dừa yêu.”
Phương Trần thấy thế thì ngẩn người...Đây là ý gì thế này? Kết quả, một giây sau, trên mặt đất đột nhiên có một nhánh cây trồi lên, quấn lấy bình ngọc của Khương Ngưng Y, đem bình đến dưới tán cây dừa. Sau đó lại thấy cây dừa tự mở thân mình ra, từng dòng nước dừa chảy vào bình...Phương Trần:
“...”
Phương Trần cực kì chấn động. Cái này...đây là cái gì? Sau đó cây dừa lại tự động khép lại, bình ngọc lại trở lại tay Khương Ngưng Y.
“Sư huynh, cho ngươi này!”
Khương Ngưng Y nhẹ nhàng đưa bình ngọc đến trước mặt Phương Trần, khuôn mặt tràn ngập ý cười. Mỗi lần đến Hoa Hủy viên nàng đều cảm thấy rất vui vẻ, vì do sư cô mà các hoa yêu thụ yêu tiền bối đều đối xử với nàng rất tốt. Bây giờ nàng lại có thêm Phương Trần làm bạn, làm cho tâm trạng nàng càng cảm thấy vui vẻ.
“Cảm ơn.”
Phương Trần nhận lấy bình ngọc, trong lòng hắn có một loại cảm giác không biết nên nói như thế nào cho phải.

Ban đầu Phương Trần muốn uống dừa cùng Khương Ngưng Y, mỗi người một quả.
Nhưng hắn không nghĩ tới, cái quả dừa này có thể tái chế được đấy!
Sau đó, hai người tiếp tục đi về phía trước, dọc đường, Khương Ngưng Y dẫn Phương Trần đi giới thiệu các loại hoa kỳ lạ bên trong Vườn Hoa Hủy, ví dụ như có một đám dưa hấu khổng lồ, thường xuyên trong khoảng thời gian vài hơi thở sẽ nứt ra một khe hở, từ bên trong rơi ra từng hạt dưa màu đen rơi xuống đất…
Ví dụ như táo mọc đầy gai ngược, ngoại trừ vị ngon ra, nghe nói còn là nguyên liệu luyện khí hảo hạng…
Lại ví dụ như…
Tóm lại, trên đường đi, bất kể Phương Trần có nên nói ra không, thực vật học của giới tu tiên cũng đã bị đổi mới một lần.
Cuối cùng, hai người đến một vùng bụi cây rộng lớn, xanh biếc dạt dào, cành lá rậm rạp.
Không thể không nói, bụi cây này trông rất bình thường so với các loại hoa kỳ lạ trước đó.
Khi thấy bụi cây, Khương Ngưng Y ồ lên một tiếng, có chút thất vọng:
“Tiểu Hoa Vương đang nghỉ ngơi sao? Vì sao không nở hoa?”
“Không nở hoa? Nơi này rốt cuộc là hoa gì?”
Phương Trần rướn người lên, ngửi, mới phát hiện trong bụi cây tràn ngập hương thơm, đương nhiên, mùi thơm đó còn lẫn với mùi thơm tươi mát trên người Khương Ngưng Y.
Khương Ngưng Y nói:
“Hoa hồng phấn, lúc nở rộ rất đẹp.”
Phương Trần sửng sốt, sau đó sờ cằm nói:
“Hoa hồng à, cũng là thứ tốt, Trâm Tần Phóng Kiều Liên Tử Diễm, Bạn Đường Tân Yết Thắng Hồng Nhuy!”
Nghe vậy, đôi mắt Khương Ngưng Y thoáng sáng lên, quay đầu nhìn Phương Trần:
“Sư huynh, đây là thơ ngươi viết sao?”
“Không phải không phải.”
Nghe vậy, Phương Trần lắc đầu phủ nhận:
“À, là một tiên sinh họ Lục ở trong phủ ta trước đây từng dạy ta.”
“Lúc đó vì nghĩ tới một câu thơ nên ta nhớ kỹ hoa hồng, có thể dùng để ăn, là loài hoa rất thực dụng.
Khương Ngưng Y lập tức tức giận nói:
“Sao lại có người miêu tả hoa hồng như vậy?”
Lúc này, một cây trong bụi đột nhiên mở miệng phụ họa, âm thanh như thiếu nữ nhẹ nhàng nói:
“Đúng thế đúng thế.”
“Cái gì có thể ăn có thể dùng, hoa của ta không thể ăn cũng không thể dùng, ngươi đừng nói nhảm nữa, nhân tộc!”
Những lời này vừa nói ra, Phương Trần lập tức giật mình, lúc này mới phát hiện gốc cây biết nói kia.
Sau khi Phương Trần cẩn thận quan sát, trong mắt lộ ra kinh ngạc…
Đây là hoa hồng yêu cảnh giới Kim Đan?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận