Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 88 - Đột Nhiên Lại Nói Chuyện

Trong lòng An Nhiêu biết rõ, họ đã có chút đường đột xông tới trước mặt Phương Trần.
Vì vậy, để giải quyết việc không vui này, An Nhêu quyết định xin lỗi.
Dù sao, nàng cũng không muốn đắc tội với tu sĩ mạnh như vậy.
Những người khác nghe vậy cũng gật đầu, nếu đã như vậy họ cũng nên chờ.
Đương nhiên!
Họ cũng sợ ở lại, đợi lát nữa sẽ bị Phương Trần đánh chết.
An Nhiêu xuất thân từ Uẩn Linh động thiên - một trong chín môn phái lớn, thân phận tôn quý, hơn nữa, sư tôn nàng cùng mấy nhân vật quyền lực của Đạm Nhiên tông có giao hảo.
Nếu như Phương Trần muốn ở chỗ này động thủ với An Nhiêu cùng họ, há chẳng phải tự tìm đường chết.
Trong khi mọi người đang chờ đơi, An Nhiêu nhìn Phương Trần rồi thở dài.
Mưu đồ Hỏa Sát vương đã lâu cuối cùng cũng chỉ có thể chắp tay nhường cho người khác.
Mà trong khi tám vị Hóa Thần cảnh giới đang đợi Phương Trần hoàn thành luyện hóa Hỏa Sát vương để xin lỗi thì Phương Trần ngẩn người.
Hắn nghe xong dự định của đám người này triệt để ngớ người.
Chờ hắn hoàn thành luyện hóa Hỏa Sát vương rồi xin lỗi hắn?
Các ngươi thật kiên nhẫn a!
Phương Trần lệ rơi đầy mặt.
Dù hắn sẽ không chết, nhưng thấy cục diện này, hắn cũng sẽ không sống.
Nếu đám người này đợi một canh giờ nữa thì hắn vẫn sẽ chết đi chết lại ở đây.
Đến lúc đó phát sinh cái gì, Phương Trần quả thật không dám nghĩ tới.
Nói không chừng đối phương thấy hắn có thiên phú dị bẩm hoặc là thể chất đặc biệt rồi bắt hắn về để nghiên cứu.
Làm sao giờ?
Phải nghĩ cách đuổi họ đi.
Bất quá, có lẽ vì An Nhiêu sử dụng Bích Ba đăng, Phương Trần có thể cảm nhận được chuyển động của Hỏa Sát vương trong cơ thể hắn rõ ràng đã bị áp chế.
Tốc độ chết của hắn cũng không còn nhanh như trước nữa.
Hiện tại hắn đã có thể mở miệng nói chuyện.
Nghĩ tới đây, Phương Trần đột nhiên sững sờ, nghĩ tới gì đó, lập tức nói: “Lệ Phục”
Gọi sư tôn tới!
Để sư tôn đuổi chúng đi.
Rồi để sư tôn giúp hắn giải quyết Hỏa Sát vương.
Đây chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao?
Tại thời điểm Phương Trần mở miệng, tám tên tu sĩ Hóa Thần cảnh giới đều sững sờ.
“Vị tiền bối này tỉnh rồi sao?”
Chương Dư không nhịn được lẩm bẩm.
An Nhiêu và những người khác cùng lộ ra vẻ nghi ngờ.
Phương Trần, sao hắn đột nhiên lại nói chuyện?
Đúng lúc này.
Trên bầu trời yên tin và nóng nực, một ông lão đột nhiên xuất hiện như một bóng ma.
Sắc mặt hắn ngưng trọng, thân hình cao lớn, đứng giữa không trung, quanh người không có một chút linh lực nào.
Trong nháy mắt sắc mặt của tám tên Hóa Thần chết lặng.
Trong lòng họ lóe lên vô số ý nghĩ kinh hãi.
Người này là ai?
VÌ sao hắn đột nhiên xuất hiện?
Tại sao hắn không cần linh lực cũng có thể đứng giữa không trung.
Khi Lệ Phục xuất hiện, tám tên Hóa Thần đều kinh hồn bạt vía.
Họ chưa từng gặp qua tu sĩ quỷ dị như vậy.
An Nhiêu ngay lập tức thu hồi lại Bích Ba đăng mà nàng đã quên lấy vào trong cơ thể.
Trước mặt cường giả không thể tùy tiện rút đao.
Lệ Phục chính là một cường giả quỷ dị.
Đến mức Dục Hung trực tiếp thu nhỏ cơ thể và chui vào y phục của Phương Trần.
Dù một con hổ yêu làm điều này rất mất mặt.
Nhưng vị cường giả này không biết từ đâu đến, chính hắn cũng không biết là do Phương Trần gọi tới.
Ngoài việc sợ hãi hắn chỉ có thể làm như vậy.
Mà sau khi Lê Phục xuất hiện cũng không để ý tám người họ, mà trước tiên nhìn về phía Phương Trần, nhíu mày nói: “Tại sao ngươi lại gọi vi sư tới?”
Phương Trần vừa định mở miệng, nhưng bởi vì không còn Bích Ba đăng áp chế nên Hỏa Sát vương bắt đầu điên cuồng phản công và đốt cháy hắn một lần nữa.
Thấy Phương Trần đột nhiên chết, Lệ Phục sửng sốt, sau đó kinh ngạc: “Hả? Sao lại chết rồi?”
Còn chưa hết kinh ngạc, Phương Trần lại sống lại.
Lệ Phục lại sửng sốt: “Hả? Lại sống rồi?”
Sắc mặt của hắn lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh: “À, đúng rồi, thân thể ngươi chắc hẳn là bất hoại, chết đi sống lại là chuyện bình thường, cho nên giờ ngươi đang luyện công?”
“Vậy ngươi đang luyện công gọi ta làm gì?”
Phương Trần trừng to hai mắt, trong lòng có vô số lời muốn nói nhưng một chữ cũng không nói ra được, cơ hồ sắp ngạt thở.
Lệ Phục vẫn còn hoang mang, quát: “Tại sao ngươi không nói chuyện? Trả lời ta đi?
Phương Trần vẫn ở trong một vòng lập vô tận.
“Hả? Đợi chút, trong cơ thể ngươi có Hỏa Sát vương?”
Lệ Phục đột nhiên phát hiện trong cơ thể Phương Trần có Hỏa Sát vương đang làm loạn, lập tức liếc nhìn tám người còn lại, nói: “Ta hiểu rồi.”
“Ngươi đã bắt được Hỏa Sát vương, định lợi dụng Hỏa Sát vương để độ kiếp đúng không?”
“Không tệ, Hỏa Sát vương cũng miễn cưỡng đủ dùng.”
Phương Trần: “?”
Sư tôn, ngươi nhìn cho rõ, đồ đệ của ngươi có dáng vẻ lợi dụng Hỏa Sát vương để độ kiếp sao?
Lệ Phục nói tiếp: “Vậy được, vi sư giúp ngươi hộ pháp!”
Nói xong.
Lệ Phục cuối cùng cũng để ý đến tám người An Nhiêu.
“Các ngươi ở đây làm gì?”
Lệ Phục cau mày hỏi.
Bị Lệ Phục hỏi, An Nhiêu còn đỡ, những người còn lại đã bị lời của Lệ Phục làm cho sợ hãi ngay lập tức hoảng sợ.
Nói nhảm!
Mẹ nó thế này ai mà không sợ chứ?
Lệ Phục vừa mở miệng, nào là cơ thể vạn kiếp bất hoại, nào là vượt qua độ kiếp, nào là Hỏa Sát vương vừa đủ dùng…
Có chỗ nào mà bọn họ không sợ?
Nếu như Lê Phục không có tu vi thì không sao, nhưng xung quanh Lệ Phục không có linh lực, lại có thể dễ dàng chống lại cái nóng như lửa thiêu, thân thể đứng ở không trung. Đây rõ ràng là thực lực cường đại mà bọn họ hoàn toàn không thể nhìn ra được.
Đây chính là lý do mà bọn họ khiếp sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận