Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 69 - Sửa Tên

Chỉ thấy, Lệ Phục đang ngồi xếp bằng ở trong hư không, vẻ mặt bất mãn theo dõi hắn.
Mà ở bốn phía xung quanh Lệ Phục cũng không bất kỳ pháp bảo trợ lực nào, càng không có linh lực dao động.
Điều này nói rõ Lệ Phục hoàn toàn dựa vào lực lượng thân thể bay ở giữa không trung.
Phương Trần thầm mắng 129600 câu mẹ nó trong lòng. . .
Như này quá mức bá đạo rồi!
Quả nhiên không hổ là thể tu cường đại nhất thiên hạ!
"Ta tới rồi sư phụ!"
Sau đó, Phương Trần ôm quyền nói.
"Tốc độ của ngươi quá chậm!"
Lệ Phục đứng dậy, đi xuống từ giữa không trung.
Phương Trần tưởng Lệ Phục cảm thấy mình không coi trọng hắn, nghĩ đến Lệ Phục rất có thể sẽ nổi giận vì mình không coi trọng, cho nên hắn vội vàng giải thích:
"Sư phụ, ta đã rất nhanh, ta vừa nhận được tin tức của ngài là lập tức chạy tới."
"Chạy tới?"
Lệ Phục nghe vậy, bèn chất vấn:
"Ngươi không thể xé rách không gian tới đây sao?"
Phương Trần:
". . ."
Tốt!
Lão tử không cần phải giải thích nhiều như vậy!
"Được rồi, may mắn ngươi không có làm chậm trễ chuyện gì."
Lệ Phục thản nhiên nói.
Phương Trần hỏi:
"Sư phụ, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Độ kiếp ở vách núi Ngộ Đạo này sao?"
Trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ mong đợi và hưng phấn.
“Vách núi Ngộ Đạo? Vách núi Ngộ Đạo gì? Nơi này là vách núi Càn Khôn!"
Lệ Phục nhíu mày:
"Sau này không được sửa tên lung tung."
Phương Trần trầm mặc, tâm lý hùng hùng hổ hổ.
Mẹ nó!
Sao lại khó giao lưu như vậy!
"Được rồi, ta không so đo với ngươi, ôm lấy nàng, ta giúp ngươi độ kiếp."
Lệ Phục chỉ Trữ Thấm Nhi rồi nói.
"Chuyện này có liên quan gì tới nàng ta gì? Còn có, sư phụ, vừa rồi ta quên hỏi, sao nàng ta lại ngất xỉu ở chỗ này?"
Nghe vậy, Phương Trần giật mình hỏi.
Lệ Phục thản nhiên nói:
"Hiển nhiên là vì ta muốn trợ giúp nàng tu luyện."
Nghe nói như thế, Phương Trần suýt nữa đã phun ra mấy câu mắng chữi thay Trữ Thấm Nhi. . .
Mẹ nó như thế này trông giống như là đang giúp người tu luyện sao?
Phương Trần nhìn Trữ Thấm Nhi, trong ánh mắt là vẻ đồng tình nồng đậm.
Xem ra cô nàng này là bị dao động một hồi mới có thể đi đến vách núi Ngộ Đạo rồi bị đánh!
Lệ Phục thúc giục nói:
"Nhanh ôm lấy nàng, đừng lãng phí thời gian."

"Vâng!"
Lúc này Phương Trần mới vội vàng bế Trữ Thấm Nhi lên.
Cảm nhận được thân thể mềm mại không xương trong ngực, Phương Trần cảm thấy đồng cảm.
Có lẽ nên nhanh chóng đưa người ta trở về thôi.
Sau này chớ có bị lão già nát rượu này lừa nữa đấy!
"Mang nàng tới đây, sau đó đặt nàng xuống, rồi đi ra ngoài."
Lệ Phục chỉ vào một sơn động đằng trước.
"Vâng!"
Phương Trần gật đầu, đi vào bên trong, phát hiện có một thạch đài, sau đó đặt Trữ Thấm Nhi xuống.
Sau khi để xuống, Phương Trần ngẫm nghĩ, Lệ Phục muốn mình đặt Trữ Thấm Nhi ở chỗ này, hẳn là bởi vì hắn muốn giúp mình độ kiếp, cho nên trước tiên để Trữ Thấm Nhi nghỉ ngơi trong sơn động, không phải nằm co quắp trên mặt đất, để tránh cảm lạnh.
Nghĩ tới đây, Phương Trần cười một tiếng, xem ra tên sư phụ điên này của mình ngẫu nhiên cũng sẽ có nhân tính!
"Đi ra!"
Tiếng của Lệ Phục truyền đến từ bên ngoài sơn động.
"Vâng!"
Phương Trần quay người đi ra ngoài.
"Ăn vào."
Lệ Phục ném cho Phương Trần một viên thuốc màu nâu.
Phương Trần nhận lấy, mượn ánh trăng nhìn thoáng qua viên thuốc, sinh lòng cảnh giác, hỏi:
"Sư phụ, viên thuốc này có tác dụng gì?"
Tuy vừa rồi Lệ Phục biểu hiện rất có nhân tính, nhưng nói cho cùng, hắn vẫn là một người điên.
Mỗi hành động của người điên đều tràn ngập nguy hiểm!
Phương Trần cũng không dám ăn bậy thuốc hắn cho!
Lệ Phục không có định giải thích, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ ra lệnh:
"Ăn!"
"Sư phụ, ngài anh minh thần võ, ta không phải không nguyện ý. . ."
Phương Trần thấy thế bỗng cảm giác không ổn, vội vàng giải thích. Nhưng mà vừa miệng, Lệ Phục đã ra tay với tốc độ mắt thường không thể thấy rõ, nhét viên thuốc vào trong miệng Phương Trần.
"Ộc!"
"Tốt!"
Lệ Phục thấy thế, lộ ra vẻ hài lòng.
Phương Trần hoảng sợ vội vàng lấy tay móc họng, nhưng mà sau khi viên thuốc kia tiến vào trong cơ thể Phương Trần, đã hòa tan trong nháy mắt, căn bản không kịp móc ra.
"Sư phụ, đây rốt cuộc là thuốc gì?"
Sắc mặt của Phương Trần hơi hơi trắng bệch, hỏi.
"Hỏi cái gì mà hỏi? Ngươi cho rằng ta sẽ hại ngươi sao?"
Lệ Phục trừng mắt, ngay sau đó ngón tay chỉ lên đầu Phương Trần.
"Đây là công pháp song tu [m Dương Giao Hợp], nhớ cho kỹ!"
"Sau khi biết cách vận dụng bộ công pháp này, ngươi có thể trao đổi lực lượng thuần âm trong cơ thể nha đầu kia với nguyên dương trong cơ thể ngươi."
"Thần Thể Thượng Cổ của Ngươi là đánh cắp thiên cơ mà thành, chỉ cần ngươi song tu với nàng, nguyên dương của ngươi có thể giúp nàng tu luyện."
"Mà lực lượng thuần âm của nàng tiến vào trong cơ thể của ngươi cũng có thể giúp ngươi vượt qua lôi kiếp!"
"Lần này vi sư giúp ngươi, cũng là giúp nàng!"
Vừa mới nói xong, Lệ Phục trực tiếp đẩy Phương Trần đang trợn mắt hốc mồm vào trong sơn động, sau đó lòng bàn tay đưa ra ngoài khẽ hấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận