Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 473 - Giúp Du Khởi Tu Luyện

Mặc dù hai người rất thân quen, nhưng những lễ tiết cần thực hiện thì vẫn nên thực hiện. Sự tôn trọng cơ bản vẫn nên có thì hơn! Lăng Tu Nguyên thản nhiên nhận lễ, sau đó nói:
"Không cần đa lễ.”
Sau khi tỏ ra tôn trọng với Lăng Tu Nguyên xong, Phương Trần lập tức quay trở về dáng vẻ bình thường:
“Sư tổ, thực ra ngươi có thể cản ta lại ngay tại lúc ta muốn hành lễ mà.”
Lăng Tu Nguyên nghe vậy, đáp mà không đổi sắc mặt:
"Được, lần sau ta sẽ ngưng thân thể của ngươi lại, để từ giờ đến cuối đời ngươi cũng không cần hành lễ nữa.”
Phương Trần nghiêm túc đáp:
“Hành lễ là một việc rất có ích với tu vi. Mỗi lần hành lễ xong ta đều cảm thấy tư chất của ta tăng lên một tầm cao mới.”
“Cút đi.”
Lăng Tu Nguyên mắng một câu, sau đó hắn lập tức nói:
"Lần này ta đến đây, thứ nhất là muốn khích lệ ngươi. Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ ta giao một cách rất tốt.”
Phương Trần nghe vậy thì sững sờ hỏi lại:
"Nhiệm vụ gì cơ?”
Lăng Tu Nguyên đáp:
"Giúp cho Du Khởi tu luyện đó! Bây giờ ti vi của hắn đã là nguyên anh rồi. Đây không phải là do công lao của ngươi ư?”
Phương Trần ngẩn người, hắn há to miệng, sau đó thở dài một hơi rồi nói:
"y... Được rồi. Cũng đúng, đây đúng thật là công lao của ta.”
Nói xong, hắn lại hành lễ thêm lần nữa:
“Vậy thì cảm tạ sư tổ đã ban thưởng!”
Lăng Tu Nguyên nhất thời không biết nói gì. Hắn ta còn chưa nói muốn ban thưởng cho Phương Trần mà. Sau đó, cuối cùng hắn vẫn ném một bình đan dược mà Trúc cơ kì có thể dùng cho Phương Trần với vẻ mặt không thoải mái lắm. Phương Trần tưởng đã tính kế lừa được đồ của Lăng Tu Nguyên, vẻ mặt hắn vui vẻ. Nhưng khi nhìn bình đan dược, hắn lại ngẩn người:
“Sư tổ, tại sao lại là Trúc cơ kì?”
Lăng Tu Nguyên đáp chậm rãi:
"Ta vừa mới Trúc cơ, thế nên đem theo đan dược của Trúc cơ kì thì có làm sao không?”
Phương Trần:
“...”
Coi như ngươi giỏi! Được, Trúc cơ kì thì hắn cũng lấy! Hắn sẽ đem về Phương gia, cho mất thanh thiếu niên khổ cực tu luyện ăn! Sau khi đấu trí đấu dũng xong, Lăng Tu Nguyên cảm thán nói:
“Nói lại chuyện chính đi. Tính cả Đức Thánh tông to lớn như thế, còn cả ta nữa, cũng không có cách nào để bảo Du Khởi tu luyện được! Nhưng mà thật sự không ngờ ngươi chỉ cần động mồm mép một chút mà đã làm được rồi. Đúng là ngươi có tài năng dối trời gạt đất, lừa lọc người ta đấy!”
Phương Trần nghe thấy thế thì cau mày lại. Bản thân hắn vừa bị mắng có đúng không? Lăng Tu Nguyên lại lập tức xoay chuyển lời nói:
“Nhưng mà bây giờ ngươi hãy cố gắng nghĩ cách nào đó để Du Khởi ngưng tu luyện lại đi.”
Phương Trần ngẩn người:
“Vì sao?”
Mặc dù hắn cũng có ý định làm vậy thật, nhưng hình như điều này không có lợi đối với lợi ích của Lăng Ti Nguyên thì phải? Lăng Tu Nguyên phất tay một cái. Phương Trần đột nhiên cảm thấy hoa mắt. Đợi đến lúc hắn nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì đồng tử bỗng co rút lại... Ngay lúc này, núi Ánh quang hồ đúng ra cực kì xanh mát tươi đẹp, nhưng giờ đây nó hiện ra trước mắt Phương Trần với một dáng vẻ hoàn toàn khác. Không phải là kim quang ngập trời, vui vẻ an bình, mà là ma khí đang tràn ngập, chầm chậm tiêu tán đi cùng màn sương máu phủ rộng vô tận... Phương Trần thấy thế thì thầm kinh hãi trong lòng. Chẳng nhẽ đây mới thật sự là dị tượng mà Du Khởi đột phá tạo thành hay sao?
Nói như vậy, chẳng nhẽ đây chính là ma khí của tiên nhân ma đạo ư?? Nghĩ tới đây, Phương Trần cực kì chấn kinh. Hắn lập tức hít một hơi lạnh, nỗ lực muốn thử hít hết yêu khí đầy trời vào để luyện hóa...

Nhưng hiển nhiên là Phương Trần chỉ tốn công vô ích. Đây là dị tượng thiên địa thì làm sao hắn có thể hít được chút ma khí nào cơ chứ. Nhưng vì hắn đang ở tu vi Kim Đan, lại cộng thêm việc có lá phổi lớn của Thần thể thượng cổ, thế nên hắn vừa mới hít vào như thế làm cho không khí ở xung quạn núi Ánh quang hồ bị rút đi phân nửa. Không khí bị rút đi làm cho chim bay cá nhảy không có tu vi trong khu vực xung quanh đều cảm thấy khó thở. Phương Trần thấy không hít được gì thì đành tiếc nuối dừng hít lại, hắn giương mắt nhìn bốn phía. Thấy ma khí lượn lờ xung quanh, Phương Trần liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Hắn nói:
“Nếu dị tượng mà Du Khởi đem lại là cái này, vậy thì luồng kim quang làm cho ta cảm thấy vui vẻ khi nãy là...”
Lăng Tu Nguyên:
"Đúng thế, đó là huyễn thuật.”
Phương Trần hít sâu một hơi:
"Đáng sợ thật đấy. Vậy mà ta không hề cảm nhận được gì cả. Ta còn tưởng đó là dị tượng thiên địa do Du Khởi mà thành cơ. Nếu vậy thì sư tổ, bình thường người mà muốn giày vò ta thì chẳng phải là dễ như trở bàm tay hay sao?”
Lăng Tu Nguyên đáp một cách bình tĩnh:
“Kể cả ngươi không trúng huyễn thuật thì nếu ta muốn giày vò ngươi cũng là điều dễ như trở bàn tay mà.”
Phương Trần:
“...Ngươi nói có lý. Ngươi nói một câu làm ta cứng họng luôn rồi.”
Lăng Tu Nguyên:
“Được rồi, bây giờ ngươi đã hiểu rõ nguyên nhân rồi đấy. Vậy thì chắc ngươi cũng hiểu vì sao ta bảo ngươi làm do Du Khởi ngừng tu luyện rồi chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận