Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 322 - Tu Vi Có Hạn

Phương Trần:
"..."
Sao lại tới nữa rồi.
"Ách, đệ tử không có nói sang chuyện khác, chỉ là càng chú ý sư phụ ngài mà thôi, tuy nhiên, ngài đã muốn biết vì sao ta không thể đánh bại những người khác trên núi núi Xích Tôn, đệ tử cũng có thể giải thích."
Phương Trần vội ho một tiếng:
"Vì tu vi của đệ tử có hạn, pháp bảo bất lực, dĩ nhiên không đánh bại được bọn hắn."
Lệ Phục nhíu mày nói:
"Ừm? Vậy sao ngươi không nói?"
"Ta có thể dẫn ngươi đi vách núi Đạo Thương tu luyện, còn có thể ngươi cung cấp thần thạch Thương Hải cho ngươi luyện chế pháp bảo."
Phương Trần:
"..."
Vách núi Ngộ Đạo bị đổi tên coi như thôi, sao tiên thạch Ngộ Đạo cũng bị đổi tên rồi sư phụ!
Tuy nhiên, Phương Trần rất ngạc nhiên.
Tiên thạch Ngộ Đạo có thể luyện ra pháp bảo gì?
Có phải là khối cầu đá lớn lúc trước sư phụ sử dụng không?
Nghĩ tới đây, Phương Trần nhất thời cảm thấy ngứa ngáy trong lòng...
Sẽ không phải thật sự có vật gì tốt chứ?
Nhưng suy nghĩ vừa mới nảy lên, trong đầu của hắn lập tức lóe qua từng hình ảnh bi thảm như lần đầu mình biết được phải xé tay tu luyện, phải cưỡng chế độ kiếp.. Vân vân...
Sau đó, Phương Trần vội ho một tiếng:
"Đệ tử nghĩ tu vi mình còn nhỏ bé không nên phiền phức sư phụ."
"Là đệ tử còn chưa xứng dùng pháp bảo của sư phụ!"
Lệ Phục lại hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi và ta là sư đồ, ngươi cần gì phải nói như vậy?"
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng vì trong lòng vi sư xem thường tu vi của ngươi, sẽ không luyện chế pháp bảo cho ngươi sao?"
Phương Trần:
"..."
Sư phụ, lời này của ngươi có phải đang nói thật ra ngươi vẫn luôn một mực xem thường ta?
Lệ Phục hừ lạnh một tiếng:
"Ha ha! Ngươi thật sự là xem nhẹ vi sư!"
"Bây giờ ta lập tức luyện chế pháp bảo cho ngươi ở ngay chỗ này!"
Phương Trần há to mồm, sư phụ không cần đâu!
Lệ Phục nhíu mày:
"Ừm? Sao không nói lời nào?"
"Có phải ngươi ghét bỏ pháp bảo vi sư luyện chế không?"
Phương Trần vội vàng cười khan nói:
"Không phải không phải!"
"Đệ tử chỉ là bị cảm giác mừng rỡ bất thình lình đập trúng đầu, quá mức kích động đến mức không biết nên phản ứng ra sao mà thôi."
Lệ Phục rất hưởng thụ, khẽ vuốt cằm:
"Ha ha, rất tốt."
Sau đó, hắn vừa định động thủ, lại nghĩ tới điều gì, nói:
"Đúng rồi, ngươi lại chờ ở chỗ này một chút!"
"Được."
Phương Trần gật đầu.
Sau đó, Lệ Phục đi đến trước mặt hai đứa trẻ.
Hai người đang đá cầu dừng lại nhìn Lệ Phục, ngây thơ nói:
"Tiền bối, xin hỏi có chuyện gì không?"
Phương Trần thấy thế thì vuốt cằm...
Lại muốn thu đồ đệ sao?
Đúng lúc này.
Hai đứa trẻ đột nhiên chú ý tới Phương Trần, lúc này đồng tử trừng lớn, kinh hãi kêu lên:
"A, là Phương Trần! ! !"
Nói dứt lời, hai người lập tức hoảng sợ chạy đi nhanh như chớp...
Phương Trần:
"..."
Con mịa nó, lão tử là đệ tử nội môn, các ngươi còn sợ ta?
Mà Lệ Phục lúc này bất mãn đứng dậy:
"Vì sao lại dọa sư đệ và sư muội của ngươi bỏ chạy?"
"Chẳng lẽ ngươi sinh lòng ghen ghét, cảm giác sau khi bọn hắn gia nhập môn hạ của ta, sẽ phải phân chia sự ưu ái của vi sư dành cho ngươi?"
Phương Trần:
"..."
Lăng tổ sư, ngươi ở đâu?
Bệnh của sư phụ ta hình như càng ngày càng nặng rồi.
Phương Trần nói:
"Sư phụ, ta không có ghen ghét."
"Chủ yếu là ta ở ngoại môn quá hung tàn, có thể làm trẻ con dừng khóc, cho nên bọn họ thấy ta mới có thể chạy."
"Quá hung tàn?"
Lệ Phục sững sờ, chợt lộ ra mấy phần xem thường:
"Ngay cả vô địch núi Xích Tôn ngươi còn không làm được, làm sao có thể hung tàn ở ngoại môn?"
Phương Trần nghe nói như thế thì ngẩn ngơ.
Sư phụ, lời này của ngươi không có logic!
Trình tự logic bình thường không phải là ngay cả vô địch ngoại môn ngươi cũng không làm được, làm sao có thể hung tàn ở núi Xích Tôn sao?
Làm sao mà...
Ạch.
Được rồi.
Tính toán với sư phụ làm cái gì.
Hắn cười gượng một tiếng:
"Sư phụ, sở dĩ ta hung tàn, là vì ta tu luyện Thần Thể Thượng Cổ, tự hại mình mấy lần, mới làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật."
"Vì như thế, ta ở ngoại môn bị coi là dị loại, người người sợ ta như rắn rết, cũng dẫn đến mấy năm nay ta rất cô đơn tịch mịch, lúc đêm khuya cũng chỉ có thể lẻ loi trơ trọi ôm đầu khóc rống..."
Nói xong, Phương Trần hơi nghẹn ngào.
Lúc này, Lệ Phục không nói lời nào đi đến trước mặt Phương Trần, nhìn xem hắn trong khoảng cách gần.
"Sư phụ, ngài có ý gì?"
Phương Trần nhất thời sững sờ, nghĩ thầm sư phụ gần như thế, chẳng lẽ là muốn an ủi ta một chút?
Lúc này, Lệ Phục đưa tay gõ gõ đầu Phương Trần, thản nhiên nói:
"Không nên nói bậy nói bạ, ngươi là luyện thể tự hủy, không phải luyện thể tự hại."
Phương Trần ôm đầu:
"... Được rồi, sư phụ, ta nhớ kỹ rồi."
Lúc này, Lệ Phục lại nói:
"Còn có, đại đạo cô đơn, cường giả nên một mình tiến lên, cũng không cần người làm bạn!"
"Nhưng nếu ngươi thật sự cảm thấy tịch mịch, chỉ cần nhớ đến, sư phụ sẽ chờ ngươi ở phía cuối đại đạo."
Phương Trần nghe nói như thế thì ngây ngẩn cả người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận