Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 111 - Nhanh Thả Rắm Cho Xong

"Lúc ta và phu nhân của ta lịch luyện phàm tục, Tiêu gia xem như hàng xóm của chúng ta, Uyển Nhi và Tiêu Thanh cũng là hai đứa nhỏ vô tư, đứa nhỏ Tiêu Thanh này cũng coi như ta nhìn từ nhỏ tới khi lớn lên, ta không biết ngươi và Tiêu Thanh có cừu oán gì, nhưng tốt nhất tiêu trừ một chút, nếu không, ta bị kẹp ở giữa rất khó xử!"
Lăng Tu Nguyên nói ra.
Nghe vậy, Phương Trần đổ mồ hôi lạnh.
Nguyên chủ thật biết tìm đường chết!
Mịa nó.
Tiêu Thanh có một Tiêu Dao tôn giả còn chưa đủ, sau lưng lại còn cất giấu một đại lão Thông Thiên!
Át chủ bài của tên khí vận chi tử này, quả nhiên cứng đến không chịu được!
Sau đó, Phương Trần vội nói:
"Lăng tổ sư, ngài yên tâm, chuyện giữa ta và Tiêu Thanh sớm đã giải quyết."
"Không tin, ngài hỏi Uyển Nhi."
Lăng Tu Nguyên nghe vậy, khẽ gật đầu, lời Phương Trần nói là thật hay giả, hắn hỏi một chút là biết rõ.
Phương Trần thăm dò nhìn Lăng Tu Nguyên, hỏi:
"Tổ sư, có câu nói, ta không biết có nên nói hay không."
Lăng Tu Nguyên nho nhã hiền hoà cười nói:
"Ngươi nói đi, nhanh thả cho xong rắm."
"Hắc hắc..."
Phương Trần cười đùa tí tửng nói:
"Vậy ngài đã nhìn Tiêu Thanh từ nhỏ đến khi lớn lên, không biết có cảm thấy thiên phú của hắn có vấn đề gì không?"
Tiêu Dao tôn giả chiếm hữu, hắn không tin Lăng Tu Nguyên nhìn không ra chút vấn đề nào.
Lăng Tu Nguyên sững sờ nhìn Phương Trần.
"Ngươi làm sao nhìn ra được?"
Phương Trần thống khoái đẩy nồi đến trên người Tiêu Thanh.
"Tiêu Thanh có quan hệ cực tốt với ta, là Tiêu Thanh tự mình nói với ta!"
"Tiêu Thanh biết rồi? Vậy xem ra người kia đã tỉnh..."
Lăng Tu Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve bàn đá, ngay sau đó đột nhiên nghĩ đến chuyện gì không thể tưởng tượng, nói:
"Chờ một chút, bí mật bực này, Tiêu Thanh đều nói tỉ mỉ với ngươi? Nếu quan hệ của các ngươi tốt đến loại trình độ này còn có thể đấu sinh tử sao?"
"Hai người các ngươi, chẳng lẽ là vì tranh đoạt trái tim của Uyển Nhi mới lên lôi đài?"
"Không nghĩ tới Uyển Nhi nhà ta được hoan nghênh như thế."
"Quả nhiên là con gái giống cha!"
Phương Trần:
"?"
Không nghĩ tới Lăng Tu Nguyên ngươi còn là một nam nhân tự luyến.
"Ha ha ha, tốt, đừng nhìn ta bằng vẻ mặt này."
Lăng Tu Nguyên cười ha ha, rồi nói ra:
"Tốt, ta đi trước."
Vừa mới nói xong.
Lăng Tu Nguyên biến mất không thấy gì nữa!
Phương Trần thậm chí cũng không kịp từ biệt.
Rất hiển nhiên, sau khi đối phương biết thời gian Phương Trần tiến vào nội môn, cũng không muốn nói chuyện phiếm tiếp với loại đệ tử tình thương thấp như Phương Trần, cũng lựa chọn nhanh chóng nhanh rời đi.
"Đi thật nhanh..."
Phương Trần nhìn lấy Lăng Tu Nguyên biến mất trong không khí, không khỏi tiếc nuối.
Hắn còn muốn hỏi Lăng Tu Nguyên, Lăng Uyển Nhi biết tu vi của ngươi cao như vậy không?
Đáng tiếc.
"Có nên gọi hắn trở về hỏi một chút hay không?"
Phương Trần vuốt cằm lẩm bẩm.
Lúc này.
Một âm thanh truyền từ phía xa quanh quẩn bên tai Phương Trần:
"Lâm trưởng lão ở hồ Ánh Quang đang rảnh, hay là ta bảo hắn tới giúp ngươi rời tông?"
"Ta sai rồi!"
Phương Trần lập tức suy sụp.
...
Sau đó, Phương Trần đang định rời khỏi hồ Ánh Quang, trở về sào huyệt của mình.
Nhưng vào lúc này.
Hắn đột nhiên cảm giác ngọc giản truyền tin của mình động đậy.
"Ai tìm ta?"
Phương Trần tò mò mở ngọc giản truyền tin ra.
Kết quả, là Phương gia!
Phương Trần sửng sốt, lập tức vội vàng đưa linh lực vào, liền nghe được trong đó truyền đến một tiếng rống to:
"Ngươi ở đâu? Cút trở về ngay cho ta!!!"
"Nếu thời gian ba ngày không trở lại, ta sẽ giết con thú sủng hung hăng càn quấy của ngươi!!!"
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Dực Hung cũng truyền tới:
"A!"
Nghe vậy, Phương Trần trợn tròn mắt, trong lòng không tự chủ được sinh ra một cảm giác hoảng sợ cực kỳ nồng đậm...
Hoảng sợ, không khởi nguồn từ giọng nói phẫn nộ kia, mà đến từ chỗ sâu trong trí nhớ của Phương Trần!
Âm thanh này là của phụ thân Phương Trần.
Gia chủ Phương gia, Phương Cửu Đỉnh!
Sự hoảng sợ phát ra từ nội tâm này, là cảm giác hoảng sợ của nguyên chủ đối với Phương Cửu Đỉnh!
"Đây là cha ta sao? Hắn làm sao tới đột ngột như vậy?"
Phương Trần vội vàng không kịp chuẩn bị, tâm lý cũng không có chuẩn bị sẵn sàng.
Hai cha con lại hoàn toàn không quen.
Lập tức gặp mặt như thế, rất đường đột!
Nếu như đổi lại bình thường, Phương Trần có thể sẽ xem lại trí nhớ liên quan tới Phương Cửu Đỉnh cho thật tốt, để tránh lộ tẩy khi đang nói chuyện.
Nhưng nghĩ tới lời nói của Phương Cửu Đỉnh, rõ ràng là Dực Hung làm gì đó với hắn, bị hắn khống chế được...
Nghĩ tới đây, Phương Trần lập tức nơm nớp lo sợ.
Thực lực của Phương Cửu Đỉnh, tuyệt đối có thể đánh cho Dực Hung tơi bời.
Nói không chừng hiện tại Dực Hung đã bị đánh cho phun ra toàn bộ đồ ăn ở thành Viêm Quang mấy ngày trước.
Nghĩ đến bộ dáng đáng thương của Dực Hung, Phương Trần vội vàng trở về sào huyệt của mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận