Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 263 - Quên Mất

Đợi chút! Tên khỉ này gọi là gì cơ? Còn cả tên còn lại nữa, hắn ta tên là gì? Hoài cái gì cơ? Có phải là Hoài... Hoài Thai? Không đúng. Chờ một chút! Tại sao bây giờ chữ thứ nhất là gì hắn cũng quên mất rồi! Đầu óc Phương Trần bỗng nhiên trở nên trắng xóa, sau đó, hắn quên hết sạch đi hai tên kia họ gì tên gì. Trong lúc Phương Trần mất trí nhớ, Hoài Mẫn và Hậu Đức đi đến trước mặt Du Khởi, cúi đầu nhìn. Đúng ra Hoài Mẫn nghĩ rằng Du Khởi sẽ cực kì hoảng loạn, nhưng khi nhìn Du Khởi, Hoài Mẫn trở nên trầm mặc. Du Khởi không chỉ không hoảng hốt, mà vẻ mặt hắn còn lộ ra nụ cười:
“Hoài Mẫn đạo hữu! Hậu Đức đạo hữu! Lâu lắm không gặp, từ đó đến giờ hai người vẫn khỏe chứ!”
Hoài Mẫn:
“...”
Hậu Đức:
“...”
Lúc này Phương Trần mới giật mình một cái. À đúng rồi! Hoài Mẫn! Không phải Hoài Thai! Nhưng chỉ một giây sau, hắn ta lại quên mất rồi... Hoài cái gì cơ? Cái gì Mẫn? Rốt cuộc hắn ta tên là cái khỉ gì? Mặt Phương Trần trở nên ngu dại. Từ bao giờ mà trí nhớ của hắn lại kém đến vậy? Nhưng vì sao Du Khởi lại có thể nhớ rõ đối phương tên là gì? Thấy Du Khởi không hề hoảng loạn, thậm chí còn đang cười, Hoài Mẫn trầm mặc, sau đó hắn ta diễu cợt nói:
“Du Thánh Tử, ta là sư tổ của ngươi. Mặc dù Đức Thánh tông chúng ta cực kì coi trọng nhân ái bình đẳng, nhưng cũng nên có lễ nghi phép tắc, ngươi cảm thấy ngươi gọi ta là đạo hữu có đúng hay không? Ngươi nghĩ kỹ lại đi, xem ngươi nên gọi ta là gì mới phải?”
Du Khởi nhìn nhìn Hoài Mẫn lắc đầu, nhưng vừa mới lắc thì đã bị dây xích ở quan tài kéo lại, thế nên hắn chỉ bật cười:
“Hoài Mẫn đạo hữu, tất cả bối phận trong huyễn cảnh đều chỉ là chấp niệm mà thôi, tại sao chúng ta phải câu nệ như thế chứ? Lùi một bước mà nói, kiếp trước ta là Vô Thương tiên tôn, bây giờ ta cũng đi trước các vị một bước, khám phá ra thế gian hư ảo. Đây cũng chứng tỏ ta đã đi trước các vị rồi. Nếu chúng ta thật sự phải xét nét từng chút một như vậy, vậy thì cũng phải là hai vị gọi ta là tiền bối mới đúng!”
Rầm! Hoài Mẫn bị Du Khởi chọc cho tức giận đến mức đánh một quyền vào quan tài. Nhưng vì trong lòng Hoài Mẫn cũng có đều cố kị, thế nên chỉ có khoảng hư vô phía trước quan tài xuất hiênn một khe nứt nho nhỏ, còn thân quan tài thì vẫn không có tổn hại gì cả. Hoài Mẫn sắp bị chọc tức đến phát điên rồi! Năm đó khi Du Khởi xuất hiện, hắn ta đã làm kinh động tất cả các sư tổ còn đang còn sống. Mà trong số đó, người xem trọng Du Khởi nhất chính là Hoài Mẫn. Hắn ta cảm thấy Du Khởi cực kì có tiềm năng trở thành Chí Tôn Ma Đế mạnh nhất trong lịch sử của Ma Môn! Thế nên hắn ta đã đầu tư cho Du Khởi khối lượng tư nguyên khổng lồ! Nhưng từ khi Du Khởi nằm mơ giấc mơ đó, trở nên điên loạn, đi khắp nơi gọi các sư tổ là đạo hữu, đạo tâm của Hoài Mẫn liền tan vỡ. Hậu bối mà bản thân hắn ta xem trọng đến vậy, giờ đây lại điên loạn thành như này? Biết bao nhiêu vị sư tổ ra tay giúp đỡ, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì! Mà trong số đó, Hoài Mẫn cũng cực kì vất vả, đi ngược đi xuôi giết ngàn vạn người, chỉ vì muốn giải quyết vấn đề cho Du Khởi. Nhưng điều mà hắn ta nhận lại sau khi đổ biết bao tâm huyết chính là một câu của Du Khởi:
“Đạo hữu, tại sao phải khổ sở như vậy chứ?”
Thế nên bây giờ mỗi lần Hoài Mẫn nhìn Du Khởi đều rất dễ nổi giận, chỉ cần một lát thôi cũng đủ cho hắn bùng nổ. Đồng thời lúc đó. Phương Trần lại giật mình... Hoài Mẫn! Đúng! Mà đúng cái gì nhỉ? Hắn ta tên là gì cơ? Hoài Mẫn hít sâu một hơi, tự đè ép lửa giận trong người xuống, sau đó trên mặt hắn ta nở một nụ cười, nói:
“Du Khởi! Nếu hôm bay người nằm trong huyết nhục tế quan này là người bình thường, thì kẻ đó chắc chắn sẽ chết, không nghi ngờ gì cả! Nhưng hôm nay ta có thể cho ngưoi một cơ hội. Nếu bây giờ ngươi chịu đem một người một hổ kia luyện hóa, bắt đầu tu hành công pháp của tông môn ngay trước mặt ta, vậy thì ta có thể bảo Hậu Đức đạo hữu tha cho ngươi một mạng!”
Nhưng Du Khởi nghe vậy thì lại dùng ánh mắt thương xót đồng tình nhìn Hoài Mẫn:
“Hoài Mẫn đạo hữu, không phải như thế đâu. Đây chỉ là huyễn cảnh mà thôi, cái chết ở đây không hề đáng sợ! Nhưng nếu ngươi không nhìn thấu được những thứ hư ảo như hoa trong gương, trăng trong nước này mà cứ trầm mê trong đó, thì đó mới là bi ai! Ngươi mau tỉnh lại đi.”
Hoài Mẫn nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Phương Trần đột nhiên nhận ra, ồ, đúng, Hoài Mẫn, hắn nhớ rồi! Hửm? Cái gì nhỉ? Hậu Đức thấy Hoài Mẫn khuyên nhủ không thành thì chầm chậm nói:
“Được rồi, Hoài Mẫn, nói vậy mà đủ rồi! Tất cả các Thiên Ma đều đã quay về trong Thiên Ma nguyên thạch rồi. Chúng ta tranh thủ thời gian, bắt đầu động thủ thôi. Đừng để cho mấy người ở Đức Thánh tông biết chúng ta đem Du Khởi đi hiến tế, nếu bọn hắn biết thì chúng ta lại bị ngăn cản, rất lãng phí thời gian”
Hoài Mẫn gật đầu:
"Thiện!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận