Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 136 - Sở Hữu Công Pháp

Âm thanh vừa dứt. Phương Trần nghe vậy, ngẩn người. Giây tiếp theo, trong mắt hắn lộ ra vẻ cực kì vui mừng. Bản thân hắn mới là tu sĩ Trúc cơ kì, thế mà lại có thể học được tiên thuật? Điều này cũng quá bá đạo rồi! Nghĩ đến đây, Phương Trần cảm thấy cực kì hài lòng. Thôi vậy, sau này vẫn cứ là giúp hệ thống lập một cái bia đá đi! Sau đó, Phương Trần nghĩ đến một vấn đề, liền hỏi:
“Hệ thống, tại sao ta lại có thể học được tiên thuật? Hơn nữa ta có thể sử dụng được à?”
“Thuật phong ấn của Lăng Tu Nguyên chỉ có tiên thuật có thể hóa giải!”
Hệ thống giải thích.
“Đấy là lí do vì sao kí chủ được học [Đại giải phong thuật]! Còn về việc sử dụng tiên thuật thì kí chủ không cần lo lắng, hệ thống sẽ giúp kí chủ giải quyết! Tiếp theo, mời kí chủ tự tu luyện [Đại giải phong thuật]!
Nghe thấy vậy, Phương Trần cảm thấy rất hài lòng. Quả nhiên bình thường hệ thống có khốn nạn đến đâu đi chăng nữa thì những lúc cần đưa cho hắn công pháp, thì nó vẫn rất tỉnh táo, còn quan tâm chăm sóc đến mức lót sẵn đường sau này cho hắn! Nếu như hệ thống chỉ đưa cho hấn công pháp thôi mà không giao những nhiệm vụ khó hiểu thì tốt rồi... Trong lúc Phương Trần đang khen ngợi hệ thống, đột nhuên trong cơ thể hắn nhận thêm được một lượng lớn thông tin cực kì huyền ảo. Đây chính là thông tin của [Tiên thuật. Đại giải phong thuật]! Đồng thời, trong cơ thể hắn giống như vừa nhớ rõ được cái gì đó vậy. Chỉ cần hắn muốn là hắn sẽ có thể sử dụng công pháp này một cách thành thạo!
“Chỉ cần sở hữu công pháp này, hắn sẽ có thể phá giải cả vạn loại phong ấn trên trần gian, về sau có thể tiến hành giải trừ...”
Phương Trần hồi tưởng lại nội dung của tiên thuật, tự lẩm nhẩm lại. Từ bây giờ trở đi, tất cả các loại phong ấn trong mắt của hắn đều trở nên nhỏ bé không đáng nhắc đến! Mặc dù hắn chẳng hiểu gì cả, hắn cũng chưa từng học qua thuật phong ấn, nhưng hắn ta có thể giải trừ chúng! Phương Trần cực kì hưng phấn đứng bật dậy, hắn nhìn Dực Hung:
“Ngươi làm đến đâu rồi?”
Dực Hung nói:
“Làm xong rồi!”
“Để ta xem xem nào...”
Phương Trần đi đến gần, hắn đang muốn xem hồ nước một tẹo. Nhưng đột nhiên hắn cảm giác Dực Hung hơi là lạ. Hắn cau mày, bỗng cảm thấy dưới lớp lông màu trắng đen của Dực Hung có mỗi cỗ khí tức màu đen đang chuyển động. Khí tức này không phải là khí tức của Dực Hung, mà nó cực kì quái dị thần bí, bình lặng giống như dòng nước, nhìn có vẻ không độc không hại!
“Đây là cái gì vậy?”
Phương Trần nhìn Dực Hung, kinh ngạc hỏi. Chắc chắn trong cơ thể Dực Hung có vấn đề gì đó. Không biết là ai đã phong ấn vào trong cơ thể Dực Hung luồn khí màu đen nhìn cực kì đáng sợ này! Dực Hung cau mày, không vui nói:
“Ngươi hỏi vớ vẩn cái gì vậy? Tất nhiên ta là một con Càn khôn thánh hổ bình thường trong cơ thể mang đế phẩm huyết mạch rồi.”
“Ta không hỏi cái này.”
Phương Trần ngắt lời hắn, sau đó ấn vào lưng của Dực Hung nói:
“Ở đây có khí đen, ngươi có nhìn thấy không?”
Dực Hung lập tức ngơ ngác:
"Khí đen gì cơ?”
“Ở đây này, trong cơ thể của ngươi.”
Phương Trần nói. Nghe thấy thế, trái tim Dực Hung hoảng sợ đến độ nhảy lên một cái. Hắn nhanh chóng quay đầu về phía sau lưng, cố sống cố chết mà nhìn.
"Ở đâu? Ở đâu cơ?”
“Đừng nhìn nữa, có lẽ ngươi không hề nhận ra sự tồn tại của chúng rồi.”
Phương Trần cau mày:
“Đây có lẽ là do có ai đó phong ấn nó trong cơ thể ngươi. Để ta giúp ngươi bỏ nó đi!”
Phương Trần dùng [đại giải phong thuật] thế nên hắn có thể nhìn thấy, khí tức của luồng khí đen này không mạnh mẽ lắm! Hơn nữa nó cũng không ảnh hưởng gì đến hoạt động bình thường của Dực Hung cả! Nhưng khi hân vừa nghĩ đến chuyện trước đây cả hắn và Dực Hung đều không nhận ra sự tồn tại của đối phương, Phương Trần cảm thấy bản thân vẫn nên giúp Dực Hung loại bỏ luồng khí đen này đi thì tốt hơn!
“Được!”
Dực Hung vội vàng gật đầu, hắn hơi hoảng loạn. Tự nhiên Phương Trần tỏ ra nghiêm túc đến như thế làm cho hắn hơi căng thẳng. Sau đó, Phương Trần dựa theo khẩu quyết của [đại giải phong thuật], bấm tay niệm pháp. Một luồng khí huyền ảo xuất hiện, Phương Trần lập tức đập nó vào cơ thể của Dực Hung.
“Bốp!”
Từng luồng khí đen bay ra từ thất khiếu của Dực Hung. Dực Hung thấy vậy thì sợ đến mất gan mất mật. Từ bao giờ mà trong cơ thể hắn lại có nhiều thứ này đến vậy?! Mà sau khi khí đen xuất hiện, nó bay lơ lửng giữa không trung rồi sau đó đột nhiên nó hoảng sợ rít lên một tiếng:
"A!!!”
Giây tiếp theo, khí đen chầm chậm tiêu tán... Dực Hung thấy vậy thì ngẩn người, sau đấy hắn quay sang nhìn Phương Trần với ánh mắt cực kì kính phục. Trần ca thật là mạnh mẽ mà! Không ngờ rằng không những hắn ta có tu vi cường đại, mà lại còn hiểu cả thuật phong ấn! Đây đúng là quá giỏi rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận