Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 388 - Ánh Sáng Quỷ Dị

Dực Hung cố gắng dùng sức mở to mắt:
"Ta, ta nhìn không rõ nữa, hình như có cái bóng...”
Phương Trần lắc đầu:
"Xong rồi, ngươi trở thành đồ bỏ đi rồi. Hay là bây giờ ta đem ngươi đi chôn đi.”
Dực Hung giả bộ yếu ớt nói:
"Vậy thì trước khi chôn ta, ngươi có thể để ta uống một ngụm máu của ngươi...”
Phương Trần nắm lấy cái đuôi của hắn, ném hắn vào suối nước nóng bên ngoài.
Ùm…Nước bắn lên cao cao. Dực Hung:
"Ô..ô..ô...A! Thoải mái quá!”
Sau khi Dực Hung bị hương hun cho ngất ngây, Phương Trần đã nhanh chóng túm lấy Dực Hung lắc mạnh, cuối cùng cũng có thể thành công cứu hắn ta tỉnh lại. Một lát sau, Dực Hung bò quay về. Hắn ta đau khổ hếch hếch cái mũi, bò theo bản năng về phía nhành cây màu hồng kia:
“Trần ca, ngươi mau chóng che cái mùi này lại đi, thật sự ta chịu không nổi nữa rồi.”
Trên thực tế, đây không phải là do Dực Hung thèm. Chí Tôn Bảo Nhân thể mà hệ thống cho Phương Trần chính là loại Chí Tôn Bảo Nhân Thể đỉnh cấp. Lúc này, máu tươi của Phương Trần đối với Dực Hung mà nói có sức dụ hoặc giống y như mỹ nữ trúng xuân dược mà laik gặp phải Phan An vậy, lại cũng giống như một công tử phong lưu tiêu sái trúng xuân dược mà nhìn thấy một người có dung mạo xinh đẹp như tiên, một tuyệt sắc giai nhân cực kì kiều diễm...Thế nên bây giờ Dực Hung mà vẫn còn có thể giữ vững lí trí của mình thì đã có thể xem như hắn ta có định lực cực kì vững chắc rồi. Đợi một thời gian nữa, khi sức chống cự với huyễn cảnh của nó yếu đi thì tất nhiên cũng sẽ như diều gặp gió mà thôi! Phương Trần không để ý đến, hắn nắm lấy Tiên Nhan trụ dính đầy máu tươi nói:
“Có phải là sảy ra vấn đề gì rồi không? Tại sao lại khồn có chút phản ứng gì chứ?”
Dực Hung cắn chặt chân bàn, lệ rơi đầy mặt.
Hắn nói:
“Chắc chắn là không có phản ứng gì rồi. Đây là nơi mà Tiên Nhan thụ không muốn, cũng không phải là một bộ phận của Tiên Nhan thụ.”
Phương Trần lẩm bẩm:
“Nhưng ta là Chí Tôn Bảo Nhân Thể cơ mà.”
Dực Hung đau khổ cắn cắn chân bàn:
"Có lẽ Chí Tôn Bảo Nhân Thể của ngươi là đồ giả đó, nếu như ngươi không tin thì để ta cắn thử 2 cái đi.”
Phương Trần nhét một bình đan dược vào miệng của Dực Hung. Dực Hung:
"Ưm..ưm..ưm...”
Sau đó, Phương Trần lặng lẽ quan sát nhánh cây này. Sau một hồi nghĩ ngợi, hắn vẫn thở dài một hơi rồi nói:
"Được rồi, ta còn có việc gấp! Nếu như Du Khởi muốn chạy trốn thì phiền to! Vậy nếu đã như vậy, thì ta sẽ để hắn ta ở đây trước vậy. Ta đi tìm Du Khởi trước đã.”
Dực Hung bây giờ đã lệ rơi đầy mặt.
Hắn ta nói:
"Vậy ngươi đem ta đi với.”
“Được!”
Phương Trần gật đầu, sau đó hắn vớt Dực Hung lên rồi rời khỏi đại sảnh. Khi Phương Trần rời đi, nhánh cây được tắm mình trong máu đang lẳng lặng nằm trên bàn. Một lát sau, nhánh cây bỗng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt quỷ dị. Ngay sau đó, tất cả máu tươi trên nhánh cây giống như bị hút đi bởi một thế lực vô hình. Chỉ một lát sau, tất cả máu tươi trên nhánh cây biến mất không chút dấu vết! Tất cả đều đã bị nhánh cây này hấp thụ sạch rồi! Sau khi máu của Phương Trần bị hấp thụ hết, ánh sáng quỷ dị bên ngoài nhánh cây phát ra càng nồng đậm, giống như lộ ra tâm trạng cực kì đắc ý...Sau khi ánh sáng trên Tiên Nhan thụ tiêu tán đi, màu máu bên ngoài lại chầm chậm ngưng tụ lại, giống như đang muốn trả lại dáng vẻ ban đầu khi Phương Trần rời đi vậy...Nhưng đúng lúc này, người đúng ra đã rời đi từ lâu- Phương Trần- bỗng nhiên nhảy ra từ hậu viện. Hắn phấn kích chỉ vào nhành cây rồi nói:
“Hahaha, Dực Hung, ngươi nhìn này! Lão tử đã nói là chiêu này có ích mà! Con chó đần này bị ta lừa ra rồi!”
Dực Hung vỗ vỗ vai Phươnh Trần:
“Trần ca đúng là đa mưu túc trí gần giống như yêu quái vậy!”
Nhánh cây phát ra ánh sáng quỷ dị đang chậm rãi lan màu máu ra bỗng khựng lại...

Tiên Nhan thụ không có chút động tĩnh gì cả, nó vẫn cảm thấy cực kì kinh ngạc. Hành động của Phương Trần làm cho hắn cảm thấy cực kì bất ngờ! Nó chỉ là một cái cây, khó có thể đấu trí đấu dũng với một người được. Nhất là khi phải đấu với loại tu sĩ thích đầu cơ trục lợi, không đánh theo lẽ thường giống như Phương Trần...Khi nãy, sau khi Phương Trần nhìn nhánh cây bị bản thân vẽ đầy máu lên nhưng mãi không có động tĩnh gì, lại cộng thêm cả lời phán đoán của Lăng Tu Nguyên nói nhánh cây này không có tác dụng gì nữa, thế nên thực ra hắn cũng định từ bỏ rồi! Nhưng bây giờ đang có sẵn bảo bối trong tay như thế, người luôn luôn muốn thử nghiệm và khám phá như Phương Trần làm sao mà nỡ từ bỏ. Hắn đã thử nghĩ ra vài phương pháp, ví dụ như giả sử cây Tiên Nhan thụ thông minh này đang giả chết, vậy thì có lẽ sau khi hắn và Dực Hung bỏ đi, thì cây Tiên Nhan thụ này biết đâu sẽ uống máu của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận