Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 533 - Bức Thư

“Hắn ta ở ngoại môn không phải là vì muốn lấy việc làm nhục các đệ tử khác để làm thú vui hay sao? Hắn ta có tư chất tốt nhưng điều đó không có nghĩa là phẩm chất của hắn ta cũng tốt như vậy. Tên này cũng chỉ là một tên ngông cuồng hống hách mà thôi. Vị hôn thê trước kia của chắt của nhạc phụ của hang xóm của chú rể của ta trước kia từng sống ở Ngụy thành. Thế nên hiểu rõ tính tên này như lòng bàn tay vậy.”
Bởi vì tất cả mọi người ở đấu trường chỉ bàn tán về Phương Trần qua truyền âm, vậy nên ở sân đấu võ vẫn là một khung cảnh cực kì yên tĩnh. Tất cả các trưởng lão của Đạm Nhiên tông, bao gồm cả Lăng Tu Nguyên đều nhìn về phía Phương Trần, khóe miệng tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười hài lòng. Phương Trần dùng chiêu này để chấn áp khí thế cực kì tốt. Điều này có thể trực tiếp chứng minh rằng bây giờ Thiên kiêu của Đạm Nhiên tông bọn hắn mạnh đến mức nào!
Rất lâu rồi Đạm Nhiên tông chưa hề thể hiện võ lực của mình ra, cộng thêm việc vấn đề liên quan đến địa vị, thế nên bọn hắn cũng không tiện phái cường giả của tông môn đến để khoe khoang thực lực ra trước mặt quan khách. Nhưng hôm nay, Phương Trần bộc lộ tài năng như thế đã có thể thể hiện được sự mạnh mẽ trong nội môn Đạm Nhiên tông cho mọi người xem rồi! Nhưng mà sau khi sự hài lòng qua đi, trừ Lăng Tu Nguyên đã nhìn đến quen ra, tất cả các vị trưởng bối khác của Đạm Nhiên tông đều cảm thấy nghi ngờ… Từ bao giờ mà tên tiểu tử này đã là Kim Đan lục phẩm rồi? Mà Ngô Mị- người không biết đã tỉnh ngủ từ bao giờ- cũng đang trừng to đôi mắt với quầng thâm đen kịt kinh ngạc nhìn về phía Phương Trần. Hắn ta khàn giọng nói:
"Sư, sư huynh mạnh thật đấy! Nếu như ngày hôm đó mà sư huynh sở hữu sức mạnh như vậy, vậy thì chẳng phải ta sẽ bị đánh bại chỉ trong 1 chiêu hay sao?”
Tôn Đàm nhìn thấy hắn ta không gắt ngủ thì cảm thấy kinh ngạc, sau đó nàng ta bĩu bĩu môi:
“Kể cả ngày hôm đó hắn ta không có sức mạnh đến như vậy thì cũng có thể dễ dàng đánh bại ngươi chỉ trong 1 chiêu. Chẳng qua hôm đó hắn ta cố tình nhận chiêu từ ngươi mà thôi!”
Tôn Đàm không muốn tiếp nhận sự thật rằng người bị đánh bại chỉ trong một chiêu chỉ có bản thân nàng ta, thế nên nàng ta cho rằng khi Phương Trần đánh với Ngô Mị chắc chắc Phương Trần vẫn đánh giữ sức, không hề đánh hết mình. Ngô Mị gật nhẹ đầu:
"Cũng đúng!”
Đồng thời lúc đó, bên ngoài cửa Đạm Nhiên tông, Lâm Vân Hạc đang ngồi bên trong tiểu viện với khuôn mặt không chút biểu cảm. Hắn ta lấy ra một miếng ngọc giản, bắt đầu ghi chép. Hắn ta định đem tất cả những việc sảy ra ngày hôm nay ghi lại dưới phương thức dùng hình ảnh để ghi vào ngọc giản, sau đó đưa tặng cho Phương Cửu Đỉnh- người đang ở chiến trường Thiên Ma.
Nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Phương Trần, hắn ta quyết định vẫn sẽ ghi chép lại, nhưng sau này hắn ta chỉ đưa ngọc giản của Ôn Tú của Phương gia mà thôi, sẽ không đưa cho Phương Cửu Đỉnh nữa. Bên phía Phương Cửu Đỉnh, hắn ta sẽ đưa một bức thư mà bản thân sắp xếp lại sự việc rồi kể là được rồi, tránh cho việc tên khốn kiếp Phương Cửu Đỉnh kia ngày ngày đem cái việc này ra để huênh hoang… Còn ở Nhược Nguyệt Cốc, Lệ Phục đứng trên hư không. Hắn ta điều chỉnh hình ảnh phản chiếu qua màn nước đến trước cái cây lớn rồi nhàn nhạt nói:
"Nhìn xem, xem xem sư huynh của ngươi tài giỏi biết bao. Dùng uy lực của Thần thể thượng cổ quét ngang Đạm Nhiên tông không là vấn đề gì cả!”
Cái cây đại thụ bị Phương Trần đập cho một cái, đến bây giờ vẫn đang trọc lốc rơi vào im lặng, không đáp lời… Trong lúc mọi người xung quanh mỗi người ôm một suy nghĩ, thì Phương Trần ngẩng mặt lên nhìn về hướng từng bậc từng bậc thang nho nhỏ xuất hiện. Bậc thang cực kì nhỏ, diện tích của nó chỉ đủ một người đứng. Ánh mắt của Phương Trần nghiêm lại, trong lòng hắn ta bỗng nảy ra một suy nghĩ. Chỉ có một xíu diện tích bé tí này, một người đứng còn khó, vậy mà còn muốn cái mà mà kẻ thách đấu đứng ở đây nữa chứ? Sau đó, Phương Trần xua tan đi suy nghĩ muốn chửi mắng trong lòng, hắn bắt đầu đặt chân bước lên Thiên thang. Khi hắn ta vừa bước lên bậc thang đầu tiên, Dư Bạch Diễm liền cao giọng tuyên bố:
“Khiêu chiến thiên thang, mở!”
Hắn ta vừa dứt lời, Phương Trần lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh vô hình quấn lấy lên cơ thể mình. Luồng sức mạnh này không hề gây nên hạn chế gì đối với sức mạnh của hắn cả, mà cái nó hạn chế duy nhất đó là làm cho hắn không có cách nào nhảy lên hoặc bay lên được. Sau khi cảm nhận được luồng sức mạnh áp bức này, Phương Trần âm thầm lắc đầu. Điều này làm hắn ta không thể không từ bỏ suy nghĩ muốn bay một phát lên luôn đỉnh của nghìn bậc thang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận