Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 511 - Ôn Lương – Ma Đạo Đại Thừa

Khi ba người hăn đang định tiếp tục đợi thì đột nhiên ngọn núi trắng xóa xương trắng lại động đậy... Bùm! Khi ngọn núi đang rung lắc dữ dội, bỗng có một âm thanh vô hình bắt đầu vọng ra, lấy đỉnh núi xương làm trung tâm. Sau đó, trong một khoảng thời gian rất ngắn, âm thanh vang vọng khắp linh lực ở 4 phía thiên địa...
Rầm rầm rầm!!! Ngay sau đó, từng luồng thánh quang màu trắng xông thẳng lên trời. Trong luồng ánh sáng này có những thứ ô uế, vẩn đục, bẩn thỉu nhếch nhác đến vô cùng được giấu ở trong. Sau khi thánh quang xuất hiện, Cam Bần trở nên cực kì vui vẻ:
"Là Thanh Tuyệt sư huynh xuất quan rồi đấy.”
Cam Bần nói xong thì vội vàng thi triển phép thuật, che đi mồm toàn răng vàng của mình. Mặc dù nói Thanh Tuyệt sư huynh không theo đạo dưỡng đức, nhưng vì để không làm phân tán sự chú ý của Thanh Tuyệt sư huynh, hắn cảm thấy vẫn lên che hàm răng vàng của mình lại thì vẫn hơn.
Vừa nhìn thấy Thanh Tuyệt xuất hiện, cả Hoài Mẫn và Hậu Đức đều cảm thấy rất vui mừng. Quả nhiên không ngoài dự đoán. Sau khi thánh quang chấn động kết thúc, một thanh niên mặc áo xanh có tướng mạo cực kì thanh tú xuất hiện trước mặt 3 người. Nhìn lướt qua có thể thấy tướng mạo thiến niên rất thanh tú. Nhưng nếu như nhìn kỹ một lúc thì sẽ phát hiện ra khuôn mặt tinh xảo đến mức làm người ta ngỡ ngàng này đúng ra không nên xuất hiện trên mặt của một nam nhân...
Ngoại trừ khuôn mặt ra, đến cả một thân y phục trên người nam nhân này cũng không có chỗ nào là không hoàn hảo cả. Điều này làm cho vẻ mặt cả Hoài Mẫn và Hậu Đức đều tỏ ra si mê. Đúng ra Cam Bần cũng cảm thấy rất si mê, nhưng ngay lúc này sợi dây chuyền vàng trên cổ hắn lại rung lên vài tiếng, làm cho hắn lập tức tỉnh táo trở lại. Sau đó hắn thoáng nhìn về phía Hậu Đức và Hoài Mẫn, âm thầm lắc đầu. Hắn phất phất tay, xoay xoay sợi dây truyền vàng to trên cổ vài cái. Sợi dây truyền vang lên âm thanh tanh tách, kéo hai người đang trầm mê trong mị lực của Thanh Tuyệt ra ngoài ngay lập tức. Thanh Tuyệt thấy vậy thì nhìn lướt qua Cam Bần. Hắn ta mở miệng, âm thanh phát ra nghe như hùng hậu nhưng bên trong đó lại mang theo vài nét khàn khàn khiêu gợi:
“Cam Bần sư đệ, ngươi cứ kháng cự lại mị lực của sư huynh như vậy hay sao?”
Cam Bần nghe vậy thì vội vàng nói:
“Không phải giống nhue suy huynh nghĩ rằng ta muốn kháng cự lại mị lực của sư huynh đâu, mà bởi vì bây giờ có việc cấp bách phải giải quyết. Không bằng bao giờ có thời gian rảnh, sư đệ sẽ đích thân đến động phủ của sư huynh để thưởng thức hẳn hỏi thì thế nào?”
Âm thanh vừa dứt, Thanh Tuyệt hơi gật nhẹ đầu:
“Cũng đúng, thánh đạo thì nên rộng rãi thoải mái. Nếu như ngươi cũng hiểu về việc muốn độc chiếm vẻ đẹp tuyệt mỹ của bản tọa, vậy thì cũng coi như là ngươi hiểu thế nào là rộng rãi thoải mái! Lần này ta sẽ không trách ngươi nữa.”
Cam Bần cong eo cúi người thấp xuống nói:
“Đa tạ sư huynh.”
Đồng thời, sắc mặt hắn trở nên xanh mét lại. Nếu như mà chiêm ngưỡng dung mạo tuyệt thế đó một mình, vậy có lẽ sẽ là được chiêm ngưỡng dung mạo thật... Dáng vẻ đó hắn ta thật sự không dám nhìn lâu. Hắn ta chỉ sợ nhìn rồi thì đạo tâm sẽ sụp đổ, bao nhiêu năm tu vi cũng sẽ bị hủy trong phút chốc. Cam Bần nói:
“Vậy sư huynh, ta và ngươi trước tiên sẽ...”
Cam Bần còn chưa nói xong, đột nhiên núi xương trắng lại rung lên. Một luồng thánh quang xông thẳng lên bầu trời. Nhưng mà thánh quang lần này không giống như thánh quang lúc mà Tha b Tuyệt đi ra. Lần này trong thánh quang có hai luồng khí tức. Một đạo trong số đó tràn đầy sự ngu ngốc vô năng, ngu muội vô tri. Một đạo khác thì tràn đầy khí tức của sự tà ác, sự tức giận, làm cho gân xanh người ta nổi lên, phẫn nộ đến cực điểm. Thanh Tuyệt thấy thế thì gật nhẹ đầu:
“Phẩm đức của Hiền Minh sư huynh và Ôn Lương sư huynh vẫn khiến người khác sinh ra sự kính nể giống như trước kia.”
Ba người cùng nhau gật đầu:
"Thanh Tuyệt sư huynh nói đúng lắm.”
Vừa dứt lời, hai bóng người liền rơi xuống trước mặt Thanh Tuyệt. Một người mang dáng vẻ của một đại hán khôi ngô, trong mắt tràn đầy tơ máu đỏ ửng. Bên hông hắn ta buộc một đống ruột, dưới đống tuột đó còn có huyết dịch đang chảy xuống không ngừng. Nhưng mà huyết dịch còn chưa rơi xuống mặt đất thì đã bị côn trùng trong giày hắn lao ra hút lấy... Đây là Ma đạo Đại thừa- Ôn Lương.
Một người còn lại thì là một nam nhân trung nên trên đầu đội mũ miện có chuỗi ngọc, mặt mũi tràn đầy vẻ mạnh mẽ. Tây trái hắn ta cầm một bình rượu ngon ủ từ máu người, còn tay trái thì ôm một nữ tử xinh đẹp trên người không một mảnh vải che thân... Người này chính là Hiền Minh. Năm đó hắn ta là đế vương của nhân gian Uyên Vân Sách. Sau đó do tu ma đạo, bởi vậy căn cơ thánh đạo của hắn ta ở ngay hai chữ Hiền Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận