Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 193 - Xuất Hiện

Đúng lúc này.
Bạch!
Dư Bạch Diễm đột nhiên xuất hiện, kiếm khí bỗng nhiên ngưng kết ở giữa không trung, tất cả thuật pháp của Tôn Đàm cũng đồng thời bị một cỗ sức mạnh to lớn dừng lại...
Đồng thời, linh khí trong mảnh không gian này, dường như đều bị một cái bàn tay vô hình bắt giữ, không thể lưu động.
Sắc mặt của Khương Ngưng Y dãn ra.
Sao Tông chủ lại đi ra rồi?
Ngay sau đó, trong nội tâm nàng vô cùng giận dữ.
Điều này nói rõ tông chủ sớm đã ở phụ cận chú ý.
Vậy vì sao hắn không ra tay giúp Phương sư huynh?
Mà Phương Trần thì thở dài một hơi.
Lão Dư này không được, không giúp mình coi như thôi, còn thiên vị người khác.
Người này không thể thổ lộ tâm tình!
Tôn Đàm thấy thế thì mãnh liệt thở dài một hơi trong lòng.
Xem ra, tông chủ không muốn núi núi Xích Tôn bị thương!
Sau khi Dư Bạch Diễm xuất hiện thì thản nhiên nói:
"Tôn Đàm."
"Vâng!"
Tôn Đàm vội vàng đáp.
"Ta nói cho ngươi biết, sau khi ngươi đón lấy luồng kiếm khí này hẳn là sẽ hôn mê ba đến sáu ngày. Đến lúc đó ta có lẽ không ở Đạm Nhiên tông. Ta sợ đến lúc đó ngươi không nghe được ta nói, cho nên ta nói sớm cho ngươi, dù ngươi bị thương, nhưng tự mình ức hiếp đệ tử thấp hơn ngươi một cảnh giới thì phải tiếp nhận trừng phạt, không thể thiếu một chút nào, khi ngươi tỉnh lại, tự mình ngoan ngoãn đi nhận phạt."
Dư Bạch Diễm nói.
Tôn Đàm ngây ngẩn cả người, đầu óc bỗng nhiên có cảm giác ngưng kết.
Có ...Ý gì?!
Tông chủ không phải tới cứu mình sao?
Vì sao, mình còn phải tiếp luồng kiếm khí này?
Phương Trần và Khương Ngưng Y cũng đều ngơ ngác...
Hình như Tông chủ không phải ra cứu người.
Đúng lúc này.
Thân hình của Dư Bạch Diễm lóe lên, phút chốc sau đã xuất hiện ở bên cạnh Phương Trần và Khương Ngưng Y, tiếp đó mặt không thay đổi nói:
"Tiếp tục!"
Hết thảy thuật pháp bị ngưng kết lại tiếp tục phóng ra, linh lực giữa thiên địa khôi phục lưu động.
Oanh! ! !
Tôn Đàm đờ đẫn mở ra được một nửa vòng phòng hộ, bị kiếm khí vừa vặn đánh trúng.
Bành.
Tôn Đàm bay ngược ra sau, trực tiếp hôn mê...
"Tốt, cảnh phim này thật không tệ."
Dư Bạch Diễm vỗ tay nói.
Phương Trần:
"..."
Khương Ngưng Y:
"..."
"Được rồi, Khương chân truyền, Phương Trần, Tôn Đàm đã hôn mê, các ngươi cũng đừng ra tay nữa, miễn cho đánh chết nàng."
Sau đó, Dư Bạch Diễm thản nhiên nói:
"Huống chi, đánh người không có năng lực phản kháng cũng không xả giận được."
Phương Trần và Khương Ngưng Y ngây ngốc trăm miệng một lời:
"y...Được."
Sau đó, Dư Bạch Diễm phóng xuất ra một người giấy to lớn, đầu người giấy cực kỳ to lớn, tứ chi lại rất bé nhỏ, tỉ lệ rất mất cân đối.
Sau khi người giấy xuất hiện, đầu tiên là ngu ngơ hết nhìn đông tới nhìn tây, kế đó mặt giấy không có ngũ quan quay về phía Dư Bạch Diễm, phát ra âm thanh ngột ngạt thật thà chất phác:
"Lão đại, làm cái gì thế?"
"Mang người đi trị liệu đi."
Dư Bạch Diễm nói.
"Vâng!"
Người giấy ồm ồm nói, tiếp đó bế Phương Trần cách nó gần nhất lên.

Phương Trần rúc vào trong ngực của người giấy, ngẩng đầu trầm mặc nhìn cái đầu hình tròn to lớn của đối phương.
Tuy hắn có hơi kinh ngạc, thực lực của người giấy này quá mức cường đại, lúc ra tay hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.
Nhưng sự khiếp sợ của hắn, vẫn là không sánh bằng sự cạn lời...
Khương Ngưng Y thấy Phương Trần bất ngờ không kịp đề phòng bị người giấy ôm lên, thì cũng sững sờ, sau đó nhìn bộ dáng yếu đuối tựa đầu vai người giấy của Phương Trần, không nhìn được che miệng cười khẽ...
Dư Bạch Diễm trầm mặc nửa ngày, mới chỉ Tôn Đàm nói:
"Tiểu Chỉ, ngươi ôm nhầm người rồi, buông ra, người cần chăm sóc là người kia."
Nghe nói như thế, Tiểu Chỉ lập tức buông Phương Trần xuống, đầu giấy thật to cúi xuống, hai cánh tay giấy tinh tế quấn vào nhau, sau đó dần dần vặn thành hình dạng méo mó, hành lễ với Phương Trần, ồm ồm nói:
"Thật xin lỗi."
"Không có việc gì."
Phương Trần khoát tay, cười nói.
Sau đó, cái đầu giấy của Tiểu Chỉ lại lần nữa ngẩng lên, nhìn Dư Bạch Diễm, nói:
"Lão đại, đừng gọi ta là Tiểu Chỉ, ta đã nói là ta đặt tên cho mình rồi, ta tên là Dư Cương."
Dư Bạch Diễm lười tốn nước bọt với hắn, thản nhiên nói:
"Được rồi, Tiểu Chỉ, đưa người đi đi."
Tiểu Chỉ đành phải cất bước đi về phía trước.
Tuy thân thể nó rất nhỏ, nhưng Tiểu Chỉ bước đi vẫn rất vững vàng, tựa như một bệnh nhân gãy xương vừa bình phục.
Rất nhanh, Tiểu Chỉ đi tới bên cạnh Tôn Đàm đã hôn mê bất tỉnh, rồi ôm lấy nàng, lại hỏi:
"Lão đại, đưa đi nơi nào?"
"Đi Lăng Vân phong, cho Hoa trưởng lão chữa trị cho nàng."
Dư Bạch Diễm nói.
"Vâng!"
Cái đầu giấy của Tiểu Chỉ gật một cái, sau đó cái chân giấy lại tỉ mỉ đạp trên mặt đất một cái, linh lực phun trào, hắn lập tức dẫn theo Tôn Đàm hóa thành một vệt sáng, bay về phía Lăng Vân phong.
Sau đó, Dư Bạch Diễm nhìn Phương Trần, thấy hắn tò mò nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiểu Chỉ thì giải thích:
"Đây là pháp bảo của ta, tên là Tiểu Chỉ, đã sinh ra khí linh, từ khi hắn hàng thế đến bây giờ đã được ba tuổi."
Phương Trần gật đầu, lập tức âm thần nghĩ đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận