Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 127 - Vậy Cũng Được

Hai người các ngươi hợp nhau lại lừa gạt chính con gái của mình thì có hợp lí không hả? Lăng Tu Nguyên cười nói:
"Không có nhưng nhị gì hết! Được rồi, không phải ngươi nói ngươi phải đến chỗ của Hoa trưởng lão học tập hay sao? Ngươi mau đi đi!”
Lúc này Lăng Uyển Nhi mới rụt rè nhìn về phía Hoa Kì Dung, nói:
"Vậy bây giờ ta sẽ đi đến luyện đan phòng để học luyện đan! Vậy cha, hay là ngươi về trước đi, đừng làm phiền Hoa trưởng lão!”
Lăng Tu Nguyên truyền âm cho Hoa Khỉ Dung:
"Ta còn có chuyện muốn bàn bạc với ngươi!”
Hoa Kì Dung liền mỉm cười:
"Không sao cả.”
Nghe vậy, Lăng Uyển Nhi chỉ có thể miễn cưỡng đồng tình:
“Vậy, vậy cũng được!”
Nói xong, nàng quay đầu rời đi. Lúc nàng rời đi còn quay lại nhìn Hoa Kì Dung với ánh mắt khẩn cầu... Đợi cho đến khi Lăng Uyển Nhi đi xa, Hoa Kì Dung lập tức bật dậy, cung kính hành lễ nói:
"Đệ tử Hoa Kì Dung bái kiến Lăng sư tổ!”
“Không sao, ngồi đi!”
Lăng Tu Nguyên mỉm cười, đồng thời hắn phất tay phải, một trận pháp cách âm lập tức được lập ra, ngăn cách đình nghỉ mát với bên ngoài. Sau đó hắn cười cười hỏi:
“Đứa nhỏ Uyển Nhi kia có gì khác lạ không? Tại sao nàng lại chột dạ đến như vậy?”
Hoa Kì Dung vừa mới ngồi xuống liền nói:
“Đệ tử phạt nàng sao chép kinh thư về đan dược.”
Lăng Tu Nguyên bật cười:
“Thế mà ta còn tưởng nàng đột nhiên chăm chỉ cần cù, muốn chủ động đi theo Xích tôn sơn tới đây học tập!”
Sau khi Lăng Tu Nguyên rời khỏi Ánh quang hồ sơn, thì hắn liền trực tiếp tới đây tìm Lăng Uyển Nhi. Hắn nói dối nàng rằng mỏ quặng linh thạch được nghỉ, bây giờ hắn được nghỉ phép! Sau đó hắn sẽ sống cùng Lăng Uyển Nhi. Lăng Uyển Nhi không nói lại được với Lăng Tu Nguyên, thế nên nàng đành kéo hắn cùng nhau đi đến Lăng Vân phong, nói rằng là do nàng chủ động muốn học tập thêm kiến thức về luyện đan.
“Thực ra bình thường Uyển Nhi cũng rất chăm chỉ.”
Hoa Kì Dung cười nói:
“Chỉ là lần này nàng hơi hồ đồ một chút...”
Sau đó, Hoa Kỉ Dung liền kể lại nguyên nhân chuyện Lăng Uyển Nhi dẫn Phương Trần vào Âm Lâm. Nàng nói rõ từng chuyện một, sau đó cũng giải thích là do Phương Trần không bắt Lăng Uyển Nhi làm gì để phạt lỗi cả, thế nên nàng mới để cho Lăng Uyển Nhi chép kinh thư đan dược. Nàng muốn để cho Lăng Uyển Nhi ở đây làm việc để đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
"Hóa ra là như vậy.”
Lăng Tu Nguyên kinh ngạc, sau đó hắn cười nói:
“Thật không ngờ tên tiểu tử Phương Trần này lại còn giả bộ thành phế vật ăn hại, chuyện này đúng thật là không ai nhìn ra được cả.”
Hoa Kì Dung kinh ngạc nói:
“Sư tổ, ngươi quen biết hắn ta sao?”
Không ngờ danh tiếng của Phương Trần truyền đến tận tai Lăng Tu Nguyên luôn rồi à?
“Vừa quen biết.”
Lăng Tu Nguyên cười nói. Hoa Kì Dung nghe vậy nhất thời cau mày lại, câu nói này của Lăng Tu Nguyên không rõ ràng gì cả. Cứ úp úp mở mở là phiền phức nhất! Nhưng mà dù cho Hoa Kì Dung mượn 100 lá gan hùm thì nàng cũng không dám truy vấn Lăng Tu Nguyên. Nàng chỉ đành thử đoán ý của đối phương mà đáp:
“Hắn là một đứa trẻ tốt.”
“Không sai, dù sao thì hắn ta cũng là người của Ma Uyên Phương gia, chắc chắn là không thể kém cỏi được rồi... Haiz, vậy thì lạ thật đấy, tại sao tên tiểu tử này không học được Thần tướng khải nhỉ?”
Đột nhiên Lăng Tu Nguyên ngẩn người, hắn vừa mới nhớ ra trong cơ thể Phương Trần không hề có khí tức của Trần Tướng Khải. Nếu không thì cũng không có chuyện hắn đến chỗ Hoa Kì Dung mới biết Phương Trần là người của Phương gia!
“Có lẽ là do hắn ta không thích học?”
Hoa Kì Dung do dự nói:
“Đệ tử từng thấy Phương Trần dùng độc công, hỏa sát, có lẽ khi dùng để chiến đấu sẽ tương đối linh hoạt. Hắn không thích đại khai đại hợp, nên chắc cũng không luyện Thần Tướng Khải.”
Lăng Tu Nguyên ngẩn người, kẻ tu luyện Thần thể thượng cổ lại không thích đại khai đại hợp à? Đang đùa gì vậy? Sau đó Lăng Tu Nguyên hiểu ra. Có lẽ do Phương Trần giấu quá kĩ, hắn cố tình giả bộ bản thân giỏi dùng độc công để lừa gạt mọi người, đến Hoa Kì Dung mà cũng bị lừa cho quay vòng vòng! Chỉ có như thế hắn mới có thể âm thầm lén luyện Thần thể thượng cổ sau lưng mọi người. Dù sao thì Thần thể thượng cổ cũng là công pháp vô cùng hiếm có, vô cùng trân quý. Phương Trần làm thế để che mắt người ngoài, không cho ai ngấp nghé rình trộm cũng là điều dễ hiểu. Nghĩ đến đây, Lăng Tu Nguyên cười cười:
“Hóa ra hắn cũng là một kẻ thông minh! Ha ha!”
Hoa Kì Dung:
“?”
Ta nói hắn ta không thích luyện Thần tướng khải, ngươi khen hắn thông minh làm gì? Cả ngày ngươi chỉ biết làm cho người khác hoang mang có phải không? Nói chuyện với đám lão yêu quái sống cả vài nghìn năm như các ngươi đúng là tốn sức mà! Nhưng mà dù cho trong lòng Hoa Kì Dung rất tức giận, ngoài mặt nàng vẫn không tỏ vẻ gì cả, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận