Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 110 - Hỏi Một Chuyện

Vừa mới nói xong.
Trong đầu Phương Trần giống như là bị đánh vào dấu chạm nổi, trong nháy mắt nhớ được hai chữ Vong Sinh này rõ ràng đến lạ thường.
Từ giờ khắc này, [Vong Sinh] trong đầu của hắn tựa hồ vĩnh viễn có thêm một tầng hàm nghĩa: Lăng Tu Nguyên!
Sau khi phản ứng lại, Phương Trần lộ vẻ kinh ngạc.
Thủ đoạn thật là lợi hại!
Quả nhiên, tu sĩ Đại Thừa đầu óc bình thường, đều không phải là đèn đã cạn dầu!
Về phần người đầu óc không bình thường nào đó, càng không cạn dầu...
"Vâng, tổ sư, ta đã nhớ kỹ!"
Giọng nói của Phương Trần lộ rõ kính ý và cảm kích.
Sau đó, hắn lại hỏi:
"Tổ sư, ta còn có một câu hỏi, vì sao sư phụ ta không có tiên hào, mà bảo ta gọi thẳng tên huý?"
"Tiên hào của hắn vốn là Hư Niết, nhưng hắn đã mất đi tiên hào vì một số chuyện không cách nào nói."
Lăng Tu Nguyên mỉm cười.
"Lời giải thích cho vấn đề này, ngươi còn chưa nghe được, chờ cảnh giới ngươi cao chút đi, ta sẽ nói rõ cho ngươi chân tướng chuyện năm đó."
Phương Trần lập tức gật đầu.
"Đa tạ tổ sư!"
Không thể không nói, quen biết Lăng Tu Nguyên không đến thời gian một nén nhang, nhưng hắn lại rất có thiện cảm với Lăng Tu Nguyên.
Biết chuẩn bị bảo vật thăng cấp cho hậu bối, không mang đến một đống vấn đề, càng không chỉ trích hậu bối có tính khí không tốt!
Sau đó, Phương Trần nhịn không được hỏi:
"Tổ sư, ta có thể hỏi một vấn đề không?"
"Ngươi hỏi đi."
Lăng Tu Nguyên gật đầu.
Phương Trần hỏi thăm:
"NGài luôn luôn phóng khoáng với người gặp mặt lần đầu như vậy sao?"
Lăng Tu Nguyên nghe xong, dở khóc dở cười.
"Tiểu tử ngươi quanh co như vậy, không phải là muốn nói ta dễ dàng tin tưởng người sao?"
Phương Trần trầm mặc thừa nhận.
Hắn cảm thấy Lăng Tu Nguyên quá sảng khoái.
Lần đầu gặp mặt đã giao ra bảo bối!
Cho tới bây giờ hắn đều đang hoài nghi Lăng Tu Nguyên có phải là có âm mưu gì với hắn hay không...
Loại người như vậy không phải là người tốt lành gì!
Lăng Tu Nguyên cười nói:
"Thật ra rất đơn giản, vì Lệ Phục là bạn tri kỉ của ta, ngươi là đồ đệ của hắn, cho nên, ta đối xử tốt với ngươi!"
Phương Trần khẽ giật mình.
Chỉ đơn giản như vậy ư?
"Lại nói, nếu như sau này ta phát hiện phẩm tính của ngươi không thích hợp... Ừm, ta tu đạo mấy ngàn năm, cũng chưa từng nhìn thấy người nào mà ta không trấn áp được."
Lăng Tu Nguyên ôn hòa cười một tiếng, ngữ khí lạnh nhạt, nhưng lại tràn đầy sự tự tin không thể nghi ngờ.
Đây là lòng tin bắt nguồn từ thực lực.
Phương Trần chỉ ngay lập tức bị chấn nhiếp, không khỏi sinh lòng kính ngưỡng, kìm lòng không được nói:
"Như vậy ngài trấn áp được sư phụ ta không?"
Khuôn mặt lạnh nhạt của Lăng Tu Nguyên lập tức khựng lại... Trầm mặc một lúc lâu sau, Lăng Tu Nguyên giơ chén trà lên, thản nhiên nói:
"Ta gọi người tới giúp ngươi rời tông."
Phương Trần lúc này kêu thảm:
"Tổ sư xin đừng!"

Một lát sau.
"Khi nào ngươi dự định tiến vào nội môn, ta cho người dẫn ngươi đi núi Xích Tôn dạo chơi."
Lăng Tu Nguyên hỏi.
"Cũng nhanh, ta và một vị sư đệ tên là Tiêu Thanh có một trận đấu sinh tử, sau khi đánh xong ta sẽ tiến vào nội môn!"
Phương Trần nói.
Lăng Tu Nguyên kinh ngạc nói:
"Tiêu Thanh? A? Đây không phải thanh mai trúc mã của Uyển Nhi nhà ta sao? Tại sao các ngươi lại đấu sinh tử?"
Phương Trần sững sờ, hắn lại chú ý tới một chuyện khác, nghi ngờ nói:
"Uyển Nhi nhà ta?"
"Ngài có quan hệ với Lăng sư muội sao?"
Lăng Tu Nguyên vui vẻ nói.
"Đương nhiên là có quan hệ, ta họ Lăng, nó cũng họ Lăng, ngươi nói có quan hệ hay không?"
Phương Trần kinh ngạc.
"Nói như vậy, ngài là...?"
Nói đến đây, Phương Trần sửng sốt, bắt đầu nghiêm túc suy tư, bấm ngón tay tính toán.
Số tuổi của Lăng Tu Nguyên ít nhất cũng phải mấy ngàn tuổi đúng chứ?
Chẳng lẽ là...ông cố của ông cố của ong cố của ông cố của Lăng Uyển Nhi?
Lăng Tu Nguyên cười híp mắt hồi đáp:
"Ta là cha nó!"
Phương Trần:
"?"
"Vì sao không nói lời nào? Có vấn đề gì không?"
Lúc này Lăng Tu Nguyên không vui, tiểu tử này sao còn trầm mặc?
"Không phải, Uyển Nhi năm nay mới mười hai mười ba tuổi, ngài đây là..."
Phương Trần muốn nói lại thôi, không có nói ra bốn chữ lão bạng sinh châu.
Lăng Tu Nguyên là hạng người gì, sao có thể không nhìn ra hàm ý của Phương Trần, cho nên hắn càng không vui lòng.
"Có phải thực muốn rời tông không?"
Phương Trần lập tức nghiêm mặt nói:
"Kết hôn sinh con chậm, đích thật là chuyện mà tu sĩ chúng ta cần phải học theo, tông môn chúng ta càng nến cổ vũ tất cả tu sĩ sau Đại Thừa kỳ mới tiến hành sinh con dưỡng cái."
"Cút!"
Lăng Tu Nguyên mắng:
"Từng câu đều âm dương quái khí, ngươi còn biết làm người tức giận hơn cả sư phụ."
Phương Trần vội vàng nói:
"Từng chữ ta nói đều xuất phát từ nội tâm phế phủ."
"Ngừng! Đủ rồi!"
Lăng Tu Nguyên trừng mắt nhìn Phương Trần, nói tiếp:
"Tu sĩ Đại Thừa hiếm có con cái, trước kia tu đạo bề bộn nhiều việc, một mực không thể sinh ra huyết mạch, sau Đại Thừa lại càng là khó cầu, vài chục năm trước tâm huyết dâng trào, ta và phu nhân của ta lịch luyện phàm tục, ngẫu nhiên mới có Uyển Nhi."
Thì ra là thế!
Phương Trần bừng tỉnh đại ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận