Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 41 - Vững Vàng Hơn

Yêu đế!
Không lẽ đây là thời kỳ Đại thừa a!
Dực Hung này, tốt nhất không nên nói, cuộc sống này…..kịch bản về đời sống của hổ cũng có lúc thăng trầm, thật tuyệt vời.
Dực hung chậm rãi nói, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, hắn nhìn ngàn vạn người, bá đạo nói:
“Ngay lúc đó, ta liền biết ta chính là vua của tộc thánh hổ Càn Khôn trong tương lai!”
“Ta sẽ trở về yêu giới báo thù Cửu hoàng huynh của ta để cho hắn ta biết thế nào là tàn nhẫn.”
Phương Trần thích thú nghe không khỏi xen vào một câu:
“Nhưng ngươi hiện tại đã làm nô lệ của ta rồi, vì sao phải trở về báo thù?”
Sự độc đoán phòng thủ của Dực Hung đã bị anh đập vỡ ngay lập tức.

Phương Trần đi đến bên cạnh Dực Hung, ngồi lên mông hắn, dùng bàn tay vuốt ve đầu hổ của hắn và nói:
“Vậy ngươi có kế hoạch báo thù không?”
Khi chạm vào, Phương Trần nghĩ thì ra cảm giác vuốt ve một con mèo lớn thú vị hơn nhiều so với vuốt ve một con mèo!
“Vốn dĩ có nhưng bây giờ nó đã không tồn tại nữa rồi.”
Dực Hung lắc vài cái, sau khi không thoát khỏi Phương Trần thì dứt khoát gục xuống:
“Ta thậm chí còn không biết khi ta rời khỏi Đan Nhiên Tông liệu tên khốn đó có còn sống không.”
Phương Trần an ủi nói:
“Đừng ủ rũ như vậy, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới cả đời không thể rời đi sao?”
Dực Hung im lặng nhìn Phương Trần:(눈
_눈
)
Nhìn thấy dáng vẻ này của Dực Hung, Phương Trần bật cười thành tiếng, rất hài lòng rồi hỏi:
“Cửu hoàng huynh của ngươi có biết ngươi còn sống không?”
Anh đã hỏi vấn đề rất quan trọng. Không phải là anh lo lắng cho Dực Hung mà là lo lắng cho chính bản thân mình. Lỡ như đối phương biết Dục Hung vẫn còn sống và thậm chí biết hắn đã thức tỉnh huyết mạch đế vương thì hắn ta nhất định sẽ giết Dục Hung trước tiên. Vậy thì với tư cách là chủ nhân thì hắn cũng có thể gặp họa. Về điểm này, Phương Trần thấy rằng bản thân phải trực tiếp nắm bắt thông tin càng sớm càng tốt, phải sẵn sàng bán đứng và vứt bỏ Dục Hung bất cứ lúc nào.
“Chắc là không biết.”
Dực Hung nói:
“Cửu hoàng huynh của ta không phải người có tài xuất chúng,hắn ta không đứng đầu trong số một trăm linh tám huynh đệ trong tộc, với địa vị của hắn ta cùng với khả năng của Đan Nhiên Tông, ta không nghĩ hắn ta có thể nắm bắt được tình hình của ta.”
Phương Trần nghe vậy thì kẽ gật đầu đồng ý với lời của Dực Hung. Vậy thì không cần nghĩ đến việc bán đứng Dực Hung trong thời điểm này.
“Vậy lần này làm sao ngươi thoát khỏi thú ngục?”
Phương Trần lại nhớ tới một chuyện, trong lòng thắt lại, hỏi:
“Có phải là có cao thủ trong tộc của ngươi cứu ngươi?”
Lỡ như tộc hổ biết người của mình làm thú nô thì chắc chắn sẽ bắt và giết chết hắn mất. Mặc dù chỉ cần không phải là đứa con của sự may mắn giết chết anh thì anh sẽ không chết!
Nhưng nếu thánh hổ đến thì sao?
Tốt hơn là nên vững vàng chút!
Phương Trần lại bắt đầu suy nghĩ khi đối mặt với một kẻ thù mạnh, làm thế nào để bán đứng Dực Hung và làm sao để bản thân hắn có thể thoát ra.
“Dĩ nhiên không phải.”
Dực hung lắc đầu,
“Lần này ta có thể thoát ra khỏi thú ngục là bởi vì những đại yêu trưởng bối này nhìn thấy huyết mạch cao quý của ta, không thể chịu được nếu làm lãng phí cuộc đời của ta nên mới quyết định giúp ta thoát ra.”
“Vừa vặn là không biết đại yêu trưởng bối từ đâu lấy ra một lò trận bàn âm Dương, ở trong thú ngục khổ luyện, nghiên cứu hai năm rưỡi cuối cùng đã giúp ta sửa thành lò âm dương dành cho tu sĩ nhân loại.”
“Chỉ cần ta luyện hóa được Khương Ngưng Y, đột phá đến nhị bậc của tầng chín, Nếu như sức mạnh của huyết mạch có thể phát huy tác dụng thì thậm chí có thể trực tiếp nhảy lên tam bậc.”
“Nếu có thể đạt tới tam bậc thì ta nhất định sẽ rời khỏi Đan Nhiên Tông.”
Cảnh giới của yêu tộc được chia làm Nhất bậc, Nhị bậc, Tam bậc, Tứ bậc, Yêu Vương. Yêu Hoàng, Yêu Tôn, Yêu Thánh, Yêu Đế. Tam bậc mà Dực Hung đề cập đến chính là thuốc tiên của loài người!
“Có lý ha, nhưng…..ngươi nghĩ ngươi thật sự có thể trốn đi được không?”
Phương Trần hỏi. Dực Hung không nói gì. Trên thực tế, Phương Trần cho rằng cho dù đối phương không phải là Kim Đan cũng sẽ thuận lợi mà rời đi…..
Ngay cả khi để Dực Hung giết một người quan trọng như Khương Ngưng Y, Phương Trần không tin rằng những nhân vật lớn trong tộc sẽ không bị kinh động. Cho nên, lúc này trong lòng Phương Trần có chút nghi hoặc….
Có lẽ việc trốn thoát này của Dực Hung là một ván cờ!
Mục tiêu thực sự chính là Khương Ngưng Y!
“Xem ra Đan Tông Nhiên này cũng có âm mưu a.”
Phương Trần không khỏi có chút xúc động. Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại trong hệ thống này Dực Hung mang huyết mạch đế vương cũng không thể thành vận khí chi tử được. Đối mặt với Khương Ngưng Y, có vận khí chi tử, Phương Trần không nghĩ hai trăm linh năm người lại có thể sống sót đi ra khỏi lò âm dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận