Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 437 - Đánh Tan Luồng Kiếm Khí

Mục đích mà hắn ta xuất hiện ở đây ngày hôm nay chính là đừng để bất kì thứ gì làm ảnh hưởng đến phong phạm cao thủ của Dư Bạch Diễm. Trong khi đó, Phạm Chinh và Chu Chử cùng lúc hét lớn, linh lực toàn thân của hai bọn hắn bộc phát, sau đó cả hai cắn răng liên thủ ngăn cản hai luồng đao khí. Sau khi ngăn cản thành công, khóe miệng của hai người tràn máu, cả hai lập tức nhìn nhau cười khổ...
Còn Phí Võ thì dùng linh phù ngăn cản, Tôn Đàm thì đánh ra một quyền, tất cả nguyên lực bên ngoài và linh lực đều được dùng đến cùng một lúc. Sau đó nàng ta lại dùng thêm một quyền đánh nát đao khí. Chỉ là, sau khi ngăn cản đao khí một cách dễ dàng xong, vẻ mặt hai người đều lộ ra vẻ nghiêm túc. Luồng đao khí này không phải nhắm tới bọn họ, vậy mà bọn họ đã phải nghiêm túc ngăn chặn rồi. Nếu như tiếp theo Ngô Mị vẫn giữ nguyên trạng thái này, chỉ sợ bọn hắn không phải là đối thủ của Ngô Mị được! Quả nhiên Ngô Mị không làm hổ danh là kẻ đứng vị trí thứ ba ở Xích Tôn Sơn!
Còn về phía Viên Hạo, hắn ta mặt không đổi sắc mở từng tầng khiên ra chắn. Còn Khương Ngưng Y thì nghiêm túc nhìn, sau đó nàng đánh ra một luồng kiếm khí, đầu tiên là nàng dùng luồng kiếm khí này để tiêu diệt đao khí của Ngô Mị, sau đó nàng đồng thời dùng dư âm của kiếm khí còn nghiền nát đao khí đang nhắm vào Lăng Uyển Nhi. Thiệu Tâm Hà thì đánh ra một luồng linh khí màu tím một cách nhẹ nhàng. Luồng linh khí bay nhảy giữa không trung vài cái sau đó nhẹ nhàng đánh tan luồng kiếm khí. Còn kẻ cuối cùng nghênh đón đao quang chính là Phương Trần. Tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người hắn. Nhing thấy luồng đao ý mang đầy vẻ bạo ngược, Phương Trần kinh hãi thất sắc. Hắn vội vàng dùng hai ngón tay kẹp nát đao khí! Lạch cạch. Luồng đao khí bỗng tiêu tán như băng, vỡ vụn trong thoáng chốc. Thấy cảnh này, đồng tử của tất cả mọi người đều co rụt lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng Phương Trần không hề dùng bất kì một tia linh lực, nguyên lực nào cả. Tên này đơn giản chỉ là lấy thân thể chống lại đao khí! Mặc dù đao khí mà Ngô Mị đánh ra phân tán, uy lực không giống như đao khí khi được ngưng tụ lại, không được mạnh mẽ lắm. Nếu là một người nghiêm túc rèn luyện thân thể, thì cũng có thể chống đỡ được. Nhưng điều kiện tiên quyết này là người đó phải vận dụng nguyên lực để chống đỡ lại! Thế mà Phương Trần lại chỉ dựa vào hai ngón tay, đây là thân thể hắn đã mạnh đến mức nào cơ chứ? Dư Bạch Diễm đang uống trà, nét mặt hắn ta tỏ ra vui mừng. Khó trách ngày đó Lăng tổ sư lại nói không ai có thể dạy hắn, con đường tu luyện của hắn và tất cả trưởng lão ở Xích Tôn sơn không hề giống nhau chút nào! Đây có thể sẽ là chân truyền đặc biệt nhất của Xích Tôn Sơn từ trước đến nay! Nhưng...
Sau khi vui mừng, Dư Bạch Diễm nhìn lại nhìn đến dáng vẻ còn tỏ ra kinh hãi đến mức sắc mặt trắng bệch của Phương Trần. Hắn ta thật sự rất muốn mắng Phương Trần một trận. Thiên phú xuất chúng nhất mà tên này có được chính là làm cho người khác tức giận đúng không? Dư Bạch Diễm đột nhiên cảm thấy cực kì hối hận vì do bản thân hắn ta muốn nhìn thử thực lực của các đệ tử, nên hắn ta mới cố ý không ra tay ngăn chặn đao khí! Đúng ra hắn ta không nên cho Phương Trần cơ hội này... Sắc mặt của Viên Hạo thì trở nên thâm trầm. Lần này lại để cho tên này chiếm lấy sự nổi bật rồi! Còn Khương Ngưng Y sau khi thấy tất cả mọi chuyện thì nàng mỉm cười. Lăng Uyển Nhi ở bên cạnh sau nàng, sau khi trải qua sự khiếp sợ vô cùng sợ hãi thì nàng lấy lại cảm thấy vừa sợ hãi vừa may mắn. May mà, Phương sư huynh và Tiêu Thanh ca ca không đánh một trận sinh tử đấu thật cùng nhau, nếu không, chỉ sợ Tiêu Thanh ca ca sẽ thật sự xảy ra chuyện mất! Nếu chuyện đó sảy ra thật, thì dự vào xuất thân bần hàn của nàng ấy, nàng ấy cũng không biết nên cầu cứu ai cả. Còn Phương Trần, thân là người trong cuộc, sau khi kẹp nát đao khí, vẻ mặt hắn tỏ ra kinh hãi. Hắn nói:
“Ngô sư đệ mạnh thật đấy!”
Tất cả mọi người:
“...”
Kể cả người luôn trầm ổn như Thiệu Tâm Hà, người luôn đối xử thân thiện với người khác mà ngay giờ phút này hắn ta cũng không khỏi cảm thấy hít thở không thông. Phương Trần thấy thế thì nghiêm túc giải thích:
“Các vị đừng hiểu lầm! Không phải là ta đang khoe khoang đâu. Chỉ là do ta thán phục thực lực mạnh mẽ của Ngô sư đệ mà thôi. Chỉ là đao khí phân tán mà còn có thể có uy lực như thế. Nếu như hắn ta dùng toàn lực đấu mà chỉ đánh một mình ta, thì chẳng phải là ta sẽ lập tức trọng thương hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận