Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 351 - Cuộc Sống Tại Phương Phủ

“Ngồi đi.”
Phương Trần đi đến bên cạnh ghế, ý bảo đối phương ngồi xuống đi. Đợi khi Phương Hòe ngồi vững, hắn liền nói:
"Phương Hòe, nếu ta không nhầm thì bây giờ tu vi của ngươi là Trúc cơ nhị phẩm đúng không?”
Phương Hòe nịnh nọt một cách không thật lòng:
"Đúng, Trần ca, ngươi có ánh mắt thật tinh tường!”
Phương Trần nghe vậy thì cười cười rồi nói:
"Ngươi cảm thấy cuộc sống trong Phương phủ như nào?”
Phương Hòe không do dự nói:
"Cực kì tốt ạ.”
Hắn ta nói lời này là thật lòng đó. Từ nhỏ phụ mẫu hắn đã mất sớm, sau khi đến Phương gia, hắn vừa được tu luyện công pháp, vừa có ăn có mặc để chuyên tâm tu hành, hơn nữa Phương gia còn cực kì mạnh mẽ, hắn không cần phải ăn bữa nay lo bữa mai. Cái này so với cuộc sống trước kia với hắn đúng là khác nhau một trời một vực! Cũng chính vì nguyên nhân đó mà Phương Hòe mới có suy nghĩ sống yên ổn cả đời ở Phương phủ. Phương Trần cười nói:
“Nếu đã như vậy thì ngươi có suy nghĩ sẽ tiếp tục tu luyện hay không? Ta thấy ngươi tu luyện Phúc Linh Khu của Phương gia ta. Công pháp này mặc dù không tệ nhưng dù sao cũng không tính là công pháp thượng thừa, nếu ngươi có ý muốn tiếp tục tu luyện thì ta có thể đổi công pháp cho ngươi, để giúp ngươi gia nhập Đạm Nhiên tông!”
Phương Hòe nghe vậy thì ngẩn người, sau đó đầu óc hắn nhanh chóng suy nghĩ. Chuyện này là có ý gì? Cho hắn ta đến Đạm Nhiên tông tu luyện? Hắn tốt như vậy hay sao? Chuyện này chắc chắn là có bẫy gì đó đi! A! Hắn ta hiểu rồi! Phương Trần đang thăm dò hắn! Nếu hắn ta tỏ vẻ muốn rời Phương phủ, đến Đạm Nhiên tông thì có lẽ chỉ giây sau thôi, có lẽ đến cửa Phương phủ hắn ta cũng không ở lại được nữa! Hơn nữa, nếu lùi một bước mà nói thì Phương Trần cũng không thể tốt đến mức muốn đưa hắn ra nhập Đạm Nhiên tông được! Tương lai như thế có quá nhiều đều không thể ngờ đến! Quá không ổn định rồi! Suy đi nghĩ lại, Phương Hòe vẫn cảm thấy ở lại Phương phủ là tốt nhất. Cực kì an ổn và đáng tin! Nghĩ tới đây, Phương Hòe nói:
“Ý tốt của Trần ca, Phương Hòe xin nhận! Nhưng nơi tôn quý như Đạm Nhiên tông thì chỉ có người có thân phận địa vị như Trần xa mới có tư cách đến mà thôi! Hơn nữa ta cũng không thể vì mình mà bỏ lại các huynh đệ tỉ muội ở Phương phủ được? Thiếu ta thì khi bọn họ hầu hạ mọi người trong Phươnh gia sẽ gặp khó khăn. Ta không thể bỏ lại bọn họ được!”
Nói xong câu này, ánh mắt Phương Trần chợt lóe, hắn cười một tiếng:
“Phương Phủ có thiếu đi ngươi thì cũng chẳng sao cả. Hơn nữa ngươi ở Đạm nhiên tông tu luyện, trở nên mạnh hơn, sau đó quay về Phương phủ, sau đó vào gia phả của Phương gia, thành người trong gia đình ta, vậy có phải là hơn không?”
Phương Hòe:
“...”
Phương Trần lại nói:
“Làm mã phu không có tương lai đâu.”
Phương Hòe: "Chỉ cần có Trần ca ở Phương gia thì chắc chắn tương lai sẽ huy hoàng.”
Phương Trần xua xua tay:
“Không cần nói chuyện cẩn trọng như vậy, ta muốn tâm sự với ngươi mà.”
"Ha ha...những lời ta nói cũng đều xuất phát từ nội tâm đó.”
Phương Hòe cười ngượng gạo, sau đó nói:
"Trần ca, ta biết, tất nhiên tu luyện ở Đạm Nhiên tông tốt, sau này ta có thể về báo đáp Phương gia. Ta cũng rất muốn đi! Nhưng có câu vật tận kì dụng, ở đó đều là nhân tài. Ta chỉ là một mã phu nho nhỏ, tất cả tài năng trên người chỉ dựa vào duy nhất Dưỡng Thú thuật mà thôi! Nếu ta thân là mã phu mạnh nhất Phương phủ lại đi đến Đạm Nhiên tông tu luyện thì chẳng phải lãng phí thiên phú của ta hay sao?”
Phương Trần cau mày:
"Ngươi ghét tu luyện đến thế hay sao?”
Đồng thời, Phương Trần cũng cảm thấy, tên này dám nói thật đấy...Hệ thống nói ngươi chính là mã phu kém nhất ở đây, ngươi giả bộ cái gì cơ chứ? Phương Hòe biết bản thân không thể chống đối Phương Trần mãi nên vội vàng nói:
“Trần ca, thật ra ta không phải không muốn tu luyện, ta chỉ là không muốn rời khỏi Phương phủ...Dù sao thì trong phủ cũng có rất nhiều sủng thú của các trưởng lão có quan hệ tốt với ta, ta đi rồi bọn họ sẽ không quen!”
Phương Trần híp mắt lại:
“Thực ra ta có thể để các sủng thú của các trưởng lão đến Đạm Nhiên tông cho ngươi chăm sóc.”
Ánh mắt Phương Hòe lấp lóe ánh sáng, hắn tỉnh táo đối đáp:
“Như thế thì lãng phí sức lực biết bao, đât đều là cơ nghiệp về sau của ngươi, không thể tiêu hao phí phạm vì một mã phu như ta được.”
Phương Trần nhíu mày:
“Thế nên ngươi định cự tuyệt đến cùng hay sao?”
Thấy Phương Trần muốn tức giận, Phương Hòe nhanh chóng quỳ xuống, sau đó hắn ta sửa luôn xưng hô:
“Tiểu nhân không dám! Chỉ là tiểu nhân nhớ đến lão gia, phu nhân và thiếu gia đối xử với tiểu nhân rất tốt, tiểu nhân muốn hồi đáp lại Phương phủ, tuyệt không có ý nghĩ muốn rời xa Phương phủ tìm kiếm con đường riêng!”
Mặc dù hắn căng thẳng nhưng trong lòng hắn càng chắc chắn chuyện mình cự tuyệt Phương Trần là đúng đắn! Hắn ta không thể đến Đạm Nhiên tông được! Chuyện lạ như này sảy ra chắc chắn có nguyên cớ bên trong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận