Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 173 - Rất Ổn

Hắn muốn xem Phương Trần tu luyện được như thế nào.
Tâm pháp Vạn Sát là một bản công pháp tiêu biểu cho nhập môn khó, tu luyện khó, đỉnh phong càng khó.
Nếu không phải ngộ tính và thiên phú của Tiêu Thanh đều là thượng phẩm, cộng thêm hắn ở bên cạnh chỉ đạo, cũng không thể nào nhập môn nhanh như vậy, chớ nói chi là thôn phệ Hỏa Sát.
Cho nên, Tiêu Dao tôn giả dự định nhìn xem, Phương Trần tu luyện được như thế nào.
Ngộ nhỡ đi lối rẽ, hắn còn có thể lập tức mượn thân phận của Tiêu Thanh chỉ điểm giúp Phương Trần!

"Vì sao?"
Phương Trần sững sờ.
"Ách...Vì ta muốn giúp sư huynh nhìn xem, sư phụ ta đã từng đề cập với ta, tu luyện quyển công pháp này rất dễ dàng gặp phải rất nhiều vấn đề không tưởng tượng được."
Tiêu Thanh nói.
Nghe vậy, Phương Trần cười cười, nói ra:
"Được, có thể!"
Vừa mới nói xong.
Tâm pháp Vạn Sát trong cơ thể Phương Trần cũng chuyển động theo, một cỗ linh lực cường đại lập tức bắn ra.
Thấy cỗ linh lực tâm pháp Vạn Sát này, sắc mặt Tiêu Thanh lập tức đột biến, lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Sao có thể?"
Tiêu Dao tôn giả trong cơ thể Tiêu Thanh cũng đang trợn tròn mắt.
"Sao lại hoàn mỹ như vậy?"
"Ổn chứ?"
Phương Trần thu hồi linh lực, dò hỏi.
"Ổn, rất ổn..."
Tiêu Thanh ngơ ngác.
Phải biết, trước đó hắn tu luyện một đêm, căn bản không có hiệu quả tự nhiên mà thành như Phương Trần.
Thiên phú của Phương sư huynh quả thật quá mức kinh người!
Tiêu Dao tôn giả lẩm bẩm nói:
"Nếu không phải hắn đã có sư phụ, hiện tại ta bằng mọi giá cũng phải thu hắn làm đồ đệ..."
Thiên phú của Phương Trần tốt đến dọa người!
Tuy nói, không có quang hoa lóa mắt, cũng không có hiệu quả công kích nghe rợn cả người.
Nhưng linh lực tinh thuần, thu phóng tự nhiên, đã đủ để thể hiện hiệu quả kinh người sau khi Phương Trần tu luyện tâm pháp Vạn Sát một đêm.
Hắn vốn cho rằng Tiêu Thanh đã là hạng người có ngộ tính cực cao, không nghĩ tới Phương Trần còn cao hơn một bậc...
Tiêu Thanh nói:
"Sư phụ, không phải ngài cũng không để ý đồ đệ bái hai vị sư phụ sao? Sao đến lượt Phương sư huynh, ngài lại để ý rồi?"
Tiêu Dao tôn giả thản nhiên nói:
"Ta không thèm để ý, nhưng sư phụ của hắn lợi hại hơn ta nhiều, hắn không nhất định nguyện ý bái ta làm thầy."
"Vẫn nên để ngươi đến tiếp tục tạo mối quan hệ với hắn, tương lai Phương sư huynh của ngươi nhất định có thể trở thành… Trở thành nhân mạch rất trọng yếu của hai người sư đồ chúng ta!"
Tiêu Thanh trầm mặc...
...
Sau khi Tiêu Thanh rời đi, Phương Trần cất Hỏa Sát châu về nhà.
Vừa vào cửa, Phương Trần cũng bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị cho chuyện vỡ vụn Đạo Cơ Lôi Kiếp.
Thần Thể Thượng Cổ muốn tiến hành tu luyện giai đoạn kế tiếp, trước hết cần đạo cơ tan vào cơ thể, nếu không, cũng không có cách nào tiến hành tự nấu luyện chính mình!
Tuy nhiên, có chuyện khiến cho Phương Trần lo lắng. Đó là việc vỡ vụn đạo cơ này còn khó khắn hơn chém đứt tứ chi rất nhiều.
Vì, chém đứt tứ chi, chỉ cần chém đứt, luyện đan, uống thuốc độc, tự sát, phục sinh.
Năm bước.
Mỗi một bước đều vô cùng đơn giản!
Thao tác rất dễ dàng!
Nhưng, phương pháp làm vỡ vụn đạo cơ của Thần Thể Thượng Cổ, lại vô cùng khó khăn!
Phương pháp kia cần hắn cưỡng ép nổ tung đạo cơ, nhưng lại không thể thật sự tự bạo, sau khi làm cho đạo cơ nổ tung, bắt đầu tiến vào các nơi toàn thân, hoà vào trong thể xác...
Dựa theo cách giải thích của Thần Thể Thượng Cổ, loại phương pháp này đòi hỏi phải thao tác táo bạo lại còn phải cẩn thận.
Không cẩn thận, rất có thể thật sự tự nổ chết chính mình!
Còn nếu thành công, thì chúc mừng ngươi, thuận lợi bước vào giai đoạn mới của Thần Thể Thượng Cổ.
Đến lúc đó, nhiều lắm thì trọng thương mấy ngày là có thể tiếp tục tu luyện!
Sau khi Phương Trần xem hết đoạn phương pháp liên quan tới vỡ vụn đạo cơ này, hắn lại rơi vào trầm mặc.
Lúc trước hắn còn cảm thấy chuyện vỡ vụn đạo cơ này không khó khăn bằng tự nấu luyện chính mình!
Hiện tại, xem ra chuyện này cũng như Ngọa Long với Phượng Sồ, không thua kém nhau là bao!
...
Phương Trần cũng không muốn vận hành loại phương pháp tự bạo này trong tiểu viện của mình!
Ngộ nhỡ thật sự tự bạo, rất có thể sẽ nổ tan tành toàn bộ căn nhà, bao gồm cả Dực Hung!
Cho nên, hắn dự định đi ra ngoài tìm một chỗ không người.
Lúc Phương Trần vừa vừa rời đi, phía sau có một thiếu nữ nhỏ tuổi mặc quần áo màu trắng đột nhiên leo lên từ dưới núi, ngay sau đó nàng phát hiện bóng dáng của Phương Trần, hai mắt nàng sáng lên, tiếp đó mừng rỡ nói:
"Tiền bối Phương Trần?!"
"Không nghĩ tới, vừa tới Đạm Nhiên tông, vậy mà lại gặp được tiền bối nhanh như vậy!"
"Thật sự là trời cũng giúp ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận