Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 485 - Chào Ngươi, Lăng Tu Nguyên

Nghĩ tới đây, vẻ hứng thú hiện lên trong mắt Lăng Tu Nguyên càng đậm. Hắn nói:
“Ta tên là Lăng Tu Nguyên.”
Nhất Thiên Tam thấy thế thì hơi đờ người. Hắn nói:
“Chào ngươi, Lăng Tu Nguyên!”
Phương Trần:
“...”
Dám gọi hẳn tục danh của tổ sư ra luôn cơ đấy. Đây cũng có thể coi là một số ít thời khắc đỉnh cao của Nhất Thiên Tam rồi đó chứ. Lăng Tu Nguyên tỏ ra không để ý. Hắn tiếp tục cười híp cả mắt lại:
“Ngươi không cần tỏ ra xa lạ lạnh nhạt như thế đâu. Ta là trưởng bối của Phương Trần, thế nên ngươi cũng có thể gọi ta là Lăng sư tổ giống như Phương Trần gọi ta vậy!”
“A!”
Nhất Thiên Tam nghe thấy thế thì liền hạ bớt sự kính sợ trong lời nói xuống, hắn gọi một cách thân thiết hiền hòa:
“Lăng sư tổ, chào ngươi! Vậy có phải Lăng sư tổ là tên ở nhà của ngươi không?”
Lăng Tu Nguyên nghe Nhất Thiên Tam hỏi thế thì ngẩn người. Hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đó làm sao có thể là tên ở nhà được cơ chứ? Thấy Lăng Tu Nguyên ngẩn người, Phương Trần như muốn nói lại thôi:
“Tổ sư, đầu óc của Nhất Thiên Tam hơi đặc thù một chút. Hắn cho rằng ta và ngươi là bạn bè. Mà bạn bè thì sẽ xưng hô với nhau bằng tên thân mật ở nhà. Cho nên hắn mới nghĩ Lăng sư tổ là tên ở nhà của ngươi...”
Lăng Tu Nguyên nghe Phương Trần nói vậy thì hiểu ra. Hắn còn đang muốn tiếp tục nói chuyện với Nhất Thiên Tam thì vào ngay lúc này...Ầm ầm ầm ầm!!! Từng đợt sức mạnh như vũ bão đột nhiên vang lên từ phía sau lưng bọn hắn. Ngay sau đó, Lăng Tu Nguyên liền cảm thấy hai mắt như phát sáng...Tia điện mạnh mẽ lập tức bao trùm khắp tầm nhìn của hắn.

Khi kiếp lực Thần thể thượng cổ mang theo sức mạnh như muốn hủy diệt đất trời của Lệ Phục đánh đến, cả Phương Trần và Dực Hung đều không kịp phản ứng lại. Bọn hắn chỉ nhìn thấy Lăng Tu Nguyên bị kiếp lực ấy bao trùm... Ào!!! Một luồng hào quang màu xanh dương giống như thác nước đổ ầm xuống, kèm theo đó là âm thanh vang cả đất trời. Nhưng sau khi bị công kích, chỉ thấy Lăng Tu Nguyên biến mất ngay tại chỗ. Một giây sau, hắn lại xuất hiện ở một vị trí khác. Sắc mặt hắn không hề thay đổi, bình tĩnh nhìn chằm chằm vị trí mà trước đó hắn vừa đứng xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy.
Cái hố cực kì nhỏ, chỉ rộng bằng hai ngón tay. Mặc dù kiếp lực của Lệ Phục kéo đến với uy thế trông cực kì đáng sợ, nhưng rõ ràng hắn ta chỉ muốn nhắm vào một mình Lăng Tu Nguyên. Nếu không thì kiếp lực của hắn ta sẽ không chỉ tạo ra một cái hố với đường kính vừa nhỏ, đánh lại chuẩn xác đến như thế được. Nhưng mà dù miệng hố nhỏ, nhưng lại cực kì sâu. Phương Trần dùng thần niệm tiến vào xem thử, sắc mặt hắn liền biến đổi... Cái hố này sâu không thấy đáy! Không ngờ rằng kể cả thần niệm của hắn cũng không thể nhìn thấy được đáy của hố! Phương Trần hít sâu một hơi:
“Chậc, uy lực của sư phụ quả nhiên là mạnh mẽ thật đấy.”
Dực Hung chui từ bên chân của Phương Trần ra. Trên đỉnh đầu hắn còn vướng một đống quần áo của Phương Trần. Nghe Phương Trần nói vậy, hắn liền gật đầu tán thành:
"Đúng vậy!”
Lăng Tu Nguyên nói một cách thản nhiên:
“Mạnh mẽ cái gì chứ? Chiêu này mà đánh vào người ta thì đến cả lớp phòng ngự của ta cũng chưa phá được đâu.”
Sau khi tránh thoát được xiềng xích trong hư không, Lệ Phục liền bay chầm chậm xuống đất. Hắn ta cười tràn đầy vẻ ngạo nghễ:
"Nếu như nó còn không phá được lớp phòng ngự của ngươi nốt thì ngươi còn tránh làm gì? Một cường giả chân chính sẽ không bao giờ tránh né bất kì công kích nào cả đâu.”
Lăng Tu Nguyên nghe thế thì chỉ cười hai cái:
"Haha.”
Lệ Phục nghe vậy thì thản nhiên nhìn về phía Phương Trần rồi nói:
“Đồ nhi, ngươi thấy rồi chứ? Chỉ có những người yếu ớt vô năng như vậy mới suốt ngày chỉ biết dùng ngôn từ để bày tỏ sự phẫn uất. Ngươi hãy nhớ, sau này mà gặp loại người như này thì chỉ cần rộng lượng là được!”
Phương Trần cười khan vài tiếng. Lúc này, Lệ Phục đột nhiên xoay người. Hắn bắt lấy cái gì đó, sau đó trầm giọng nói:
"Ngươi làm cái gì đằng sau lưng ta thế?!”
Hắn vừa dứt lời, một người một hổ đều sững người. Hai bọn hắn vô thức nhìn sang, sau đó mặt chợt biến sắc. Chỉ thấy trong tay Lệ Phục đang nắm lấy Nhất Thiên Tam. Không biết hắn ta đã chạy ra phía sau lưng Lệ Phục từ lúc nào. Phương Trần thấy vậy thì sắc mặt biến đổi. Nhất Thiên Tam đang làm cái gì vậy? Mà sau khi Nhất Thiên Tam bị Lệ Phục bắt lại hỏi, hắn ta liền đáp với giọng cực kì chân thành:
"Chào ngươi, sư phụ của Phương Trần. Ta muốn đâm ngươi.”
Phương Trần:
“...”
Dực Hung:
“...”
Lăng Tu Nguyên:
“...”
Lúc này, Lăng Tu Nguyên không nhịn được mà truyền âm cho Phương Trần:
“Có phải trước đây hắn ta cũng chết vì cái sự lỗ mãng này hay không?”
Phương Trần nghe thế thì muốn nói lại thôi. Đột nhiên hắn nhận ra hắn biết Nhất Thiên Tam muốn làm cái gì rồi! Lúc trước, khi hắn dạy dỗ Hàn phong thiên ma trên thuyền Kim Bảo, hắn cũng từng sử dụng tới kiếp lực. Sau khi hắn sử dụng kiếp lực, Nhất Thiên Tam liền mất khống chế mà đâm vào sau lưng hắn. Thế nên bây giờ, khả năng do sư phụ cũng vừa mới sử dụng kiếp lực, cho nên Nhất Thiên Tam chạy đến sau lưng sư tôn. Có lẽ hắn định làm giống như lần trước... Phương Trần hít sâu một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận