Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 177 - Tiền Bối, Ta Không Thể

"Hả?"
Nghe vậy, An Lâu ngơ ngác.
Đại đạo sinh tử, có liên quan gì tới mọc lại tứ chi?!
Lại nói, Hóa Thần kỳ như nàng có thể mọc lại tứ chi hay không, tiền bối không phải biết rõ rõ ràng ràng hay sao?
Cần gì hỏi lại?
Chẳng lẽ nói...
Đây là khảo nghiệm của tiền bối?
"Có thể hay không?"
Phương Trần nhíu mày.
"Tiền bối, ta không thể!"
An Lâu đoán không ra ý đồ của Phương Trần, chỉ có thể thành thật trả lời.
Nghe vậy, Phương Trần trừng to mắt, ngay sau đó lộ ra vẻ xem thường, bĩu môi nói:
"Ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không làm được ư?"
"Vậy ngươi không có cơ duyên tiếp nhận chỉ điểm của ta, trở về đi!"
Nói xong, Phương Trần lập tức xoay người rời đi.
An Lâu rung động, trong đôi mắt nàng tràn ngập sự ngơ ngác, vội nói:
"Tiền bối, ta không thể!"
"Với tu vi của ta, còn không thể làm đến trình độ mọc lại tứ chi, nhưng chuyện gãy xương nối lại, dùng đan dược bồi dưỡng cánh tay rồi nối lại, ta đã từng làm qua rất nhiều lần, không biết có được hay không?!"
Phương Trần cũng không quay đầu lại:
"Không được!"
Thấy Phương Trần càng chạy càng xa, An Lâu cắn răng, chỉ có thể cầu phú quý trong nguy hiểm, nàng vội nói:
"Vãn bối biết, tiền bối nhất định là tức giận vãn bối không chu toàn lễ nghĩa, có ý dùng chuyện này trách phạt vãn bối, khiến vãn bối hiểu rõ sai làm của bản thân, sau đó chu toàn lễ nghĩa!"
"Nếu không, với uy năng của tiền bối, nếu muốn rời đi thật, nhất định đã sớm biến mất không còn tăm tích."
"Tiền bối khổ tâm, vãn bối thực sự vô cùng cảm kích. Vãn bối đã biết sai, xin tiền bối tha thứ!"
"Có điều, vãn bối có lỗi, nhưng xin tiền bối đừng vì giúp vãn bối nhận ra sai lầm của mình, mà làm bản thân sai lầm!"
"Vãn bối biết được, với phẩm hạnh thanh cao của tiền bối, tất nhiên sẽ lấy sư phụ làm đầu!"
"Ngày đó, sư phụ của tiền bối từng bảo tiền bối chỉ điểm vãn bối một hai, còn xin tiền bối chớ vì dạy bảo vãn bối mà trái sư mệnh (*), miễn cho không ai hiểu nổi khổ tâm của tiền bối, còn tưởng rằng tiền bối cố ý không tuân sư mệnh, khó xử cho vãn bối!"
(*): Mệnh lệnh của sư phụ.
Phương Trần:
"..."
An Lâu ngươi hay lắm!
Vẻ ngoài mi thanh mục tú (*), không nghĩ tới cũng là kẻ đầu toàn ý nghĩ xấu.
(*): Lông mày dài mỏng, mắt đẹp.
Trước tiên ca ngợi ta, rồi lại dùng sư phụ áp chế ta đúng không?
Lúc này, Phương Trần cũng trầm mặc.
Bị An Lâu nói kiểu này, hắn đi cũng không được, không đi cũng không được.
Thật ra không phải hắn không muốn trở mặt với An Lâu...
Chủ yếu là vì nếu hắn thật sự trở mặt, muốn biểu hiện mình tức giận rời đi, hắn cũng đi không được nhanh!
An Lâu đi hai bước là có thể đuổi kịp hắn...
Như vậy tiền bối như hắn sẽ mất mặt cỡ nào chứ!
Nghĩ tới đây, Phương Trần đành phải quay người, nhìn An Lâu nói mà không có biểu cảm gì:
"Nếu đã như vậy, ngươi nói vấn đề của ngươi đi."
An Lâu thấy thế, thở dài một hơi trong lòng!
Còn tốt!
Tuy không biết vừa rồi vì sao Phương tiền bối cố ý làm mình khó xử. Nhưng, xem ra lấy sư mệnh ra vẫn có thể khiến cho vị Phương tiền bối này kiêng kị một ít!
Sau đó, An Lâu vội nói:
"Tiền bối, chắc hẳn ngài liếc một cái là có thể nhìn ra, lúc vãn bối đột phá từ Hóa Thần cảnh đến Phản Hư cảnh đã áp dụng đạo Tuế Nguyệt!"
"Nhưng mỗi khi ta đi xong một lần sinh mệnh luân hồi, quan ải sinh tử luôn khiến ta ngừng bước không tiến, không cách nào khám phá."
"Không biết là đạo tâm của vãn bối có thiếu sót, hay là ở trước mặt sinh tử, khiến cho ta sinh lòng khiếp đảm..."
"Xin tiền bối chỉ điểm một hai."
Phương Trần:
"..."
Ngươi nói những lời này, hình như ta đều nhận biết được từng chữ một.
Thế nhưng, tại sao khi tổ hợp chúng lại với nhau, ta lại không hiểu gì cả vậy?
Đạo Tuế Nguyệt là cái gì?
Sinh mệnh luân hồi là cái gì?
Chẳng lẽ đây là đồ vật có liên quan hệ với người lần trước còn là đứa trẻ, lúc này đã là thiếu nữ như ngươi?
Ngươi có muốn giới thiệu kỹ càng hơn một chút hay không?
Nếu không, ta rất khó lừa dối ngươi!
Thấy Phương Trần trầm mặc, An Lâu không có tiếp tục nói nữa, mà chờ đợi Phương Trần trả lời.
Nửa ngày sau.
Phương Trần chậm rãi mở miệng nói:
"Ngươi..."
"Tiền bối, mời nói!"
An Lâu lập tức giật mình một cái, cười vui vẻ nói.
Phương Trần nói ra:
"Ngươi từng chết chưa?"
An Lâu nghe vậy lập tức sững sờ.
Ta cũng không phải ngươi!
Nếu là từng chết, ta làm sao có thể đứng ở chỗ này?
Nhưng, nàng không dám nói ra câu nói này, mà chỉ ôm quyền nói:
"Vãn bối chưa từng, thể nghiệm sắp chết thì có qua vài lần."
Nghe được câu này, Phương Trần thản nhiên nói:
"Hiện tại tu sĩ Hóa Thần tiểu bối thật sự hơi kém."
An Lâu lộ vẻ kinh ngạc, lập tức nhanh chóng thu liễm. Trong lòng nàng vô cùng nghi hoặc và kinh ngạc...
Tiền bối này đến cùng có lai lịch gì?
Sao nói chuyện... Không đứng đắn như thế?
Nàng cũng coi như là tu sĩ Hóa Thần cực kỳ ưu tú của Uẩn Linh động thiên, như thế mà còn kém sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận