Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 471 - Giam Cầm

Nghe vậy, Triệu Nguyên Sinh cực kì bất ngờ. Hắn, hắn mới bế quan bao lâu cơ chứ? Tại sao lại còn xuất hiện thêm 2 kì tài có thể đoạn chi trùng sinh nữa? Một Phương Trần còn chưa đủ hay sao? Nghe thấy lời của Lệ Phục, vẻ mặt của Lệ Phục lộ ra một chút do dự, sau đó ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc:
"Thật chứ?”
"Thật!”
Lệ Phục suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc gật đầu:
“Được, nhưng ta không đảm bảo rằng 100% sẽ thành công đâu.”
Lăng Tu Nguyên cũng gật đầu:
“Được, ngươi thử đi.”
Vừa dứt lời, Lệ Phục liền quay người nhìn về phía màn sương máu vừa tản đi, hắn trở nên yên tĩnh. Cùng lúc đó, bên ngoài cơ thể của Lăng Tu Nguyên bỗng nhiên xuất hiện những điểm sáng nhỏ dày đặc chi chít nhau, giống như những vì sao trên trời... Đối diện với một tiên nhân có khả năng thực sự tồn tại, Lăng Tu Nguyên nhất định phải chuẩn bị sẵn trận địa, sẵn sàng nghêng đón quân địch. Nhưng mà Lăng Tu Nguyên cũng không tỏ ra căng thẳng. Thứ nhất là do khi nãy Lệ Phục đã đè ép được khí tức của đối phương. Thứ hai, Lăng Tu Nguyên cũng đã đứng đây quan sát một lúc lâu rồi. Nếu như đối phương thật sự có đủ thực lực để ra tay thì có lẽ đối phương đã không cam chịu cảnh bị giam cầm trong màn sương máu như thế đâu. Thứ ba, kể cả là đối phương có thật sự xuất hiện muốn giết chết hắn đi chăng nữa thì Lăng Tu Nguyên cũng có con át chủ bài để có thể đảm bảo cho Đạm Nhiên tông bình an vô sự.
Hắn cũng có thể để cho Lệ Phục và Triệu Nguyên Sinh nhanh chóng rời đi, sau đó đem tin tức có tiên nhân tồn tại truyền ra ngoài. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Lăng Tu Nguyên muốn mau mau đem khí tức tà ác kia ra đây, để hắn có thể tra xét sự việc rõ ràng, phòng trừ nguy hiểm. Đồng thời lúc đó, Triệu Nguyên Sinh thấy Lăng Tu Nguyên bày ra thế sẵn sàng nghênh địch, thì bản thân hắn cũng làm công tác chuẩn bị sẵn sàng. Hắn thầm nghĩ trong lòng:
“Vậy thì xem ra lần này Lệ Phục thật sự có thể gọi tiên nhân đến đây hay sao?”
Ngay lúc sắc mặt hai người còn đang rất nghiêm túc, Lệ Phục nãy giờ vẫn giữ im lặng bỗng nhiên quát một tiếng to:
“Trở về đây!”
Ầm!!! Thanh âm vang rền như sấm, vang lên tận chín tầng mây, đánh làm cho tầng mây trở nên xơ xác. Linh lực bốn phía dồi dào không ngừng, giống như nước lũ, dâng lên làm cho mặt đất rung động như muốn vỡ vụn. Lăng Tu Nguyên và Triệu Nguyên Sinh cũng phải vận linh lực, cố gắng chống lại sức mạnh cực kì cường đại này. Triệu Nguyên Sinh thầm hoảng sợ:
"Thật sự là mạnh quá đi. Đây chính là sức mạnh của tiên nhân hay sao?! Lệ Phục nghiêm túc như vậy, vậy... chẳng nhẽ bên trong màn sương máu đó thật sự có tiên nhân ư!”

Thanh âm vang vọng trong tầng mây một lúc lâu, sau đó trở về sự yên tĩnh vốn có. Mà lúc này, tim Lăng Tu Nguyên đập vang như sấm, trong mắt hắn có sự lo lắng, cũng có cả sự mong chờ... Tiên nhân trong màn sương máu đó rốt cuộc là có lai lịch như thế nào? Ngay lúc Lăng Tu Nguyên cực kì mong chờ, Lệ Phục đột nhiên quay người, sau đó nói với giọng nhàn nhạt:
"Ta gọi rồi, nhưng hắn ta không chịu quay lại. Ta cũng chẳng có cách nào cả.”
Lăng Tu Nguyên:
"?”
Triệu Nguyên Sinh:
“...”
Sắc mặt Lăng Tu Nguyên lập tức trở nên vô cùng khó coi:
"Ngươi nói cái gì cơ?”
Vào lúc này, Lăng Tu Nguyên tức giận đến mức muốn thổ huyết. Đến bây giờ hắn mới nhận ra bản thân đã bị Lệ Phục chơi cho một vố rồi... Rõ ràng tên khốn này không hề có năng lực gọi màn sương máu quay lại. Hắn ta chỉ đơn giản hét gọi vài câu mà thôi! Lệ Phục nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng:
“Là do hắn ta không có duyên có phúc, không phải lỗi do ta. Được rồi, ngươi mau đưa cho ta kì tài có thể đoạn chi trùng sinh đi. Ta phải quay về chăm lo cho hai đệ tử của ta rồi.”
Sắc mặt Lăng Tu Nguyên trở nên tái xanh. Hắn ta bấm tay niệm quyết, sau đó chợt đưa tay bắt lấy. Hắn nhổ hai gốc cây khỏa thương thiên cư đem đến bên người, tính ném thẳng lên mặt Lệ Phục để trả thù. Vèo—Hai cái cây bay đến mang theo tiếng xé gió như muốn xé rách không gian. Thấy vậy, ánh mắt Lệ Phục ngưng lại, hai gốc cây đại thụ bị dừng lại ngay giữa không gian. Hắn ta nhìn lướt qua hai cái, sau đó khóe miệng mỉm cười nói:
"Được! Ta đi về đây. Lăng Tu Nguyên, để ta dạy cho ngươi. Sau này tốt nhất là ngươi nên hỏi ta có biết làm hay không trước, sau đó mới đánh cược với ta. Có như thế thì ngươi mới không bị cảnh tay không bắt sói. Ngươi xem ngươi này, lần này lại tổn thất nặng nề rồi đúng không? Ha ha ha ha ha!”
Lệ Phục vừa cười vang vừa mang hai gốc cây rời đi. Triệu Nguyên Sinh nhìn mà không hiểu gì cả... Nhất thời, hắn không thể phân biệt được ai trong hai người mới là bên thua thiệt. Sắc mặt Lăng Tu Nguyên tái xanh lại:
"Cái tên điên chết tiệt này. Đúng ra ta không nên tin hắn ta dù chỉ nửa câu mới đúng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận