Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 486 - Ta Cảm Thấy Là Ta Có

May mà sư phụ của hắn có pháp lực cao cường, có thể bắt được Nhất Thiên Tam đang muốn đâm sau lưng. Không như hắn lần trước. Lần trước hắn bị Hàn phong thiên ma thu hút sự chú ý, thế nên không rảnh để tâm đến sau lưng, làm cho hắn bị đâm một nhát! Nếu như lần này Nhất Thiên Tam cũng đâm thành công thì Phương Trần chỉ sợ rằng có lẽ cây Tiên Nhan phải tuyệt hậu rồi. Phương Trần vội vàng đi lên phía trước, muốn mở miệng giảng hòa. Hắn cũng muốn giúp lưu lại chút hương hỏa cho cây Tiên Nhan. Mà lúc này, Lệ Phục lại nhìn Nhất Thiên Tam. Hắn cười lạnh:
“Muốn đâm ta ư? Đến cả Lăng Tu Nguyên còn không có năng lực đâm ta, vậy ngươi nghĩ là ngươi có năng lực làm chuyện đó hay sao?”
Lệ Phục vừa dứt lời, vẻ mặt Phương Trần liền tỏ ra bất ngờ. Dực Hung cũng trở nên hưng phấn hẳn lên. Hắn ta vừa kích động vừa hiếu kì, ánh mắt còn mang chút gì đó mập mờ nhìn về phía Lăng Tu Nguyên... Lăng Tu Nguyên không thay đổi sắc mặt, hắn nhìn thẳng vào mắt Dực Hung, sau đó phất tay. Leng keng!!! Vô số xiềng xích màu tím xuất hiện từ hư không lao ra ngoài, lao thẳng về phía Dực Hung. Dực Hung bị trói lại, tứ chi dang thành hình chữ đại thật lớn. Hắn ta kêu khóc nói:
“Ta sai rồi, sư tổ!”
Phương Trần lắc đầu:
“Đáng đời lắm.”
Mặt Lăng Tu Nguyên tái xanh. Hắn nhìn Lệ Phục nói:
"Lão già kia, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút đi.”
Lệ Phục cười lạnh:
“Ta chỉ là có gì nói nấy mà thôi. Chẳng nhẽ ngươi nghĩ rằng ngươi có thể xuyên qua lớp phòng ngự của ta mà đâm được vào người ta hay sao? Cường độ của Thần thể thượng cổ không phải là thứ ngươi có thể động vào đâu.”
Lăng Tu Nguyên:
“Ha ha.”
Dực Hung nói với vẻ thất vọng:
“Ầu, hóa ra chuyện là như vậy à? Ta còn tưởng rằng...”
Phương Trần liếc mắt nhìn Dực Hung, sau đó hắn âm thầm lắc đầu. Đúng là hết cách để cứu tên này rồi. Lúc này Lệ Phục đang tóm lấy Nhất Thiên Tam. Sau khi bị Lệ Phục hỏi, Nhất Thiên Tam liền rơi vào trầm mặc rất lâu, hắn ta không nói gì cả. Lệ Phục đợi một lát không thấy hắn ta đáp liền nói với vẻ mất kiên nhẫn:
“Nói gì đi chứ, tại sao ngươi không nói gì cả?”
Nhất Thiên Tam đáp với vẻ thật thà:
"Ta không nói gì cả là vì ta đang suy nghĩ xem ta có cảm thấy bản thân có năng lực đâm ngươi hay không!”
Lệ Phục ồ một tiếng:
"Ồ? Vậy sau khi ngươi suy nghĩ rồi thì cảm thấy thế nào?”
Nhất Thiên Tam thật thà đáp:
“Ta cảm thấy là ta có.”
Lăng Tu Nguyên nghe vậy thì khẽ cau mày lại. Hắn bắt đầu phát hiện ra chuyện có gì đó không đúng lắm rồi. Sau đó, hắn liền quay đầu nói với Phương Trần:
"Có phải là cả hai sủng thú của ngươi đều là kẻ có đầu óc không tốt lắm hay không?”
Phương Trần:
“Ừm, có lẽ là thế đấy.”
Dực Hưng bĩu môi. Nhưng hắn vẫn cố nhịn, tự khắc chế bản thân không chửi tục ra miệng. Còn Lệ Phục thì vẫn đang nhìn Nhất Thiên Tam cười lạnh:
"Tu vi của ngươi yếu ớt như vậy, ai cho ngươi cái tự tin nói câu đó thế?”
Nhất Thiên Tam nói:
"Chính là sức mạnh của ngươi đã cho ta tự tin. Sau khi ngươi sử dụng sức mạnh của ngươi, ta liền mất khống chế mà muốn đâm ngươi. Thế nên ta cảm thấy thực ra ta có thể đâm được ngươi đó!”
Lệ Phục nghe vậy thì nhướn mày. Hắn im lặng. Phương Trần thấy Lệ Phục im lặng thì tỏ ra vui vẻ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy sư phụ hắn phải im lặng đó. Sau khi ik lặng một lát, Lệ Phục liền cười mang theo vài phần khinh thường. Hắn nói:
“Ha ha! Ta nhìn thấu suy nghĩ của ngươi rồi. Ngươi nói mấy lời này là muốn nịnh nọt ta, làm cho tâm trạng ta tốt lên, sau đó cố gắng muốn lấy được tín nhiệm của ta, sau đó nhân lúc ta không đề phòng mà học trộm Thần thể thượng cổ có đúng không? Ha ha, ngươi đừng có nằm mơ nữa. Nhìn ta có giống loại người ngu ngốc dễ bị lừa bởi mấy câu nịnh nọt không hả?”
Nụ cười trên mặt Phương Trần biến mất. Hắn sơ suất rồi. Khi nãy sư phụ không phải “im lặng” mà chỉ là đang muốn “nhìn thấu” tâm lí của Nhất Thiên Tam mà thôi. Nhất Thiên Tam nghe vậy thì phủ nhận đáp:
“Ta không hề muốn học trộm công pháp của ngươi. Ta chỉ là người ăn ngay nói thật, có gì nói nấy mà thôi. Bởi vì ta cũng có công pháp của bản thân mà!”
Lệ Phục nhíu mày:
“Hửm? Ngươi có công pháp ư? Ngươi có công pháp gì?”
Nhất Thiên Tam nói:
“Là công pháp là cây Tiên Nhan tử nhất định phải tu luyện!”
Lệ Phục nói:
"Ngươi dùng thử ta xem nào!”
Nhất Thiên Tam lập tức vận công. Khí tức của luyện khí nhị phẩm nhất thời tăng lên một cách chậm rãi. Nhưng linh khí ở bốn phía lại không hề có ý muốn chui vào thân thể của Nhất Thiên Tam một chút nào cả. Hiển nhiên là do Nhất Thiên Tam không hề hấp thụ được linh khí. Lệ Phục cười xòa một tiếng:
"Thứ công pháp rác rưởi! Ha ha, ngươi dùng loại công pháp rác rưởi như vậy mà lại nói rằng bản thân không hề muốn học trộm Thần thể thượng cổ của ta ư? Chẳng nhẽ ngươi không hề biết nhục hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận