Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 192 - Người Tới Chính Là Khương Ngưng Y!

Tôn Đàm rất nhanh, nhưng tốc độ kiếm quang càng nhanh hơn.
Kiếm quang sáng như tuyết, ẩn chứa băng lãnh vô biên, khiến cho huyết dịch của Tôn Đàm tựa hồ sắp đọng lại.
Giờ khắc này, trong lòng Tôn Đàm biết rõ không thể tránh lui, tiếp đó, chỗ đai lưng trên người nàng có ba viên bảo thạch.
Một viên bảo thạch trong đó hiện ra một vết nứt!
Bành!
Bên ngoài thân thể của Tôn Đàm lập tức hiện ra một vòng phòng hộ, trực tiếp ngăn lại kiếm quang, tiếng nổ lại vang lên, oanh ầm ầm.
Phương Trần đang cầm Huyền Võ Tráo rất kinh ngạc khi thấy một màn này.
Là ai ra tay?
Sau khi Tôn Đàm ngăn kiếm quang lại, tuy không việc gì, nhưng cũng bị kình lực chấn động. Nàng chỉ có thể rơi xuống để giảm bớt lực.
Khi rơi xuống đất, Tôn Đàm ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa.
Hưu...
Tiếng xé gió vang lên.
Một đường lưu quang kiếm ảnh phi nhanh tới từ nơi xa, sau đó dừng ở trước mặt Phương Trần...
Bá.
Kiếm ảnh tán đi, một người mặc váy màu xanh lam như nước chậm rãi rơi xuống, lộ ra thân thể mềm mại linh lung tinh tế, thon dài cân xứng, cùng với một gương mặt thanh tú tuyệt diễm.
Người tới chính là Khương Ngưng Y!
Phương Trần nhìn chằm chằm bóng lưng của Khương Ngưng Y, trong mắt hắn lộ ra vẻ chấn kinh.
Khương sư muội, Trúc Cơ dùng một kiếm đánh lui Kim Đan!
Thật mạnh mẽ!
Giờ phút này, trên gương mặt như ngọc của Khương Ngưng Y tràn đầy băng sương, sát ý lẫm liệt, cộng thêm nàng sắp đột phá Kim Đan kỳ, kiếm khí quanh người không ngừng kích động, khí thế trùng thiên tràn ra ngoài thậm chí khiến cho vị Kim Đan chân chính như Tôn Đàm cũng phải phai mờ ảm đạm.
Trong tay nàng là phi kiếm 'Yên Cảnh' mỏng như cánh ve, lưỡi kiếm lóe sáng như sương, mũi kiếm chỉ xuống, nhưng toàn bộ kiếm khí quanh người nó lại đều khóa chặt ở trên người Tôn Đàm.
Sắc mặt Tôn Đàm trở nên vô cùng khó coi.
"Khương Ngưng Y, tại sao ngươi lại tới chỗ này?"
Khương Ngưng Y lẳng lặng nói:
"Tôn sư tỷ, ta nên hỏi ngươi vấn đề này mới đúng."
"Bởi vì chuyện của sư phụ ta, ta tìm đến Phương Trần giao đấu."
Tôn Đàm hít sâu một hơi, nói ra.
"Giao đấu?"
Khương Ngưng Y giận quá mà cười:
"Tôn sư tỷ, ngươi là Kim Đan cao quý, tìm Phương sư huynh chỉ mới Trúc Cơ kỳ giao đấu, ngươi thấy việc này thích hợp ư?"
"Ta đã nói ta sẽ áp chế tu vi của ta đến trình độ giống như hắn."
Tôn Đàm nghiêm mặt nói:
"Ta chỉ muốn nhẹ nhõm! Nếu thua, ta cũng tâm phục khẩu phục."
"Được!"
Nghe nói như thế, Khương Ngưng Y không tiếp tục chất vấn, mà băng lãnh nhìn chằm chằm Tôn Đàm rồi xoay chuyển kiếm khí của Yên Cảnh tụ lại. Nàng trực tiếp vạch mặt, sửa lời nói:
"Tôn Đàm, ngươi đã muốn xả giận, như vậy bản chân truyền cũng muốn xả giận."
"Mọi thứ coi trọng tới trước tới sau, cơn giận của ta có sớm hơn ngươi, ngươi để cho ta xả trước."
Sắc mặt của Tôn Đàm càng khó coi hơn, hôm nay Khương Ngưng Y điên rồi à?
Bình thường không phải nàng chỉ như khúc gỗ, cái gì cũng không để ý, chỉ biết tu kiếm thôi sao?
Nàng cắn răng nói:
"Ngươi muốn xả giận chuyện gì?"
Khương Ngưng Y nói:
"Tranh đấu chân truyền lúc trước!"
Nghe được lời này, sắc mặt của Tôn Đàm biến đổi, nàng xúc động phẫn nộ nói:
"Ban đầu là ngươi thắng, còn là lấy tu vi Trúc Cơ tầng bảy, thắng tu vi Trúc Cơ tầng chín của ta, ngươi có gì mà giận chứ?"
Khương Ngưng Y chậm rãi nói:
"Lần kia, ta lưu lại lực, chỉ chém ngươi một phát, không có cắt đầu của ngươi."
"Chuyện này chẳng lẽ không đủ để ta thấy tức giận sao?"
Tôn Đàm như muốn thổ huyết, phẫn nộ quát:
"Ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Khương Ngưng Y nói:
"Ta khinh người quá đáng? Ngươi tốt nhất nghĩ rõ ràng, đến cùng là ai khinh người quá đáng?"
"Ngươi lui ra, dù ngươi muốn xả giận thì giờ là lúc ta giao đấu với Phương Trần, ngươi chớ có nhúng tay."
Tôn Đàm hít sâu một hơi, dù nàng đã tiến vào Kim Đan một thời gian, nhưng hiện tại nàng vẫn là không dám đánh với Khương Ngưng Y.
Khương Ngưng Y vốn là người tu luyện biến thái, bây giờ không biết bị cái gì kích thích, tốc độ tu luyện càng nhanh đến mức không hợp thói thường, kiếm ý thì kinh khủng đến mức dọa người.
Lại nói, tu vi của Khương Ngưng Y cũng đã tới rất gần Kim Đan, chút chênh lệch tu vi ấy, gần như không đáng kể.
Khương Ngưng Y thấy nàng không đáp ứng, trên khuôn mặt lạnh lẽo lần đầu tiên lộ ra vẻ chê cười, giọng nói của nàng lạnh băng, lạnh đến tận xương tủy của Tôn Đàm:
"Ta không nói ngươi có thể cự tuyệt."
Vừa mới nói xong.
Bên trong hư không phun ra một đường kiếm khí, lấy tốc độ nhanh như quỷ mị, đánh úp về phía Tôn Đàm.
Tôn Đàm thấy thế thì bị dọa đến vãi cả linh hồn, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Khương Ngưng Y này sao lại vô sỉ y như Phương Trần cơ chứ?
Luồng kiếm khí này, vừa nhìn là biết mưu đồ đã lâu, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp là trực tiếp phóng ra.
Hoàn toàn là đánh lén!
Giờ khắc này, Tôn Đàm hoảng sợ nâng quyền sáo lên, hai tay đặt giao nhau trước ngực, hơn mười vòng phòng hộ chỉ kịp mở ra một nửa...
Trong nội tâm nàng tràn ngập tuyệt vọng, lần này, thật sự phải bị thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận