Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 53 - Trang Điểm

Điểm chết người chính là những người này chỉ là những người lưu lạc đến phường thị cám dỗ người qua đường, tu vi của họ đương nhiên không cao, chỉ cần qua một hai canh giờ thì ảo thuật sẽ mất đi tác dụng.
Đến lúc đó, lúc trước họ có đẹp hay xấu cũng không biết, chỉ biết bây giờ họ là nam hay nữ còn khó nói…
Loại người này đừng nói là Phương Trần đến gần, cho dù hắn nhìn nhiều lần cũng sợ tu vi của mình quá mạnh sẽ nhìn thấu khuôn mặt thật của đối phương, từ đó bản thân sẽ bị ghê tởm…
Mà khi thấy Phương Trần đi xa, cô gái kia ập tức nàng phun ra một ngụm nước bọt:
“Ngươi thật là khốn kiếp, ngươi nhìn ta chằm chằm một hồi cũng thôi đi, ngươi vừa nói liền bỏ đi, ngươi cũng thật là nhẫn tâm!”
Thừa dịp chỗ này không người, trang điểm trên khuôn mặt nữ tử đó liền biết mất, một khuôn mặt đen gầy lốm đốm xuất hiện.
Một tiếng cười nhạo phát ra từ bên cạnh.
“Ngươi thật to gan, hắn mà ngươi cũng dám thông đồng, ngươi thật sự là không muốn sống!”
Nữ tử quay đầu lại thấy một nữ tử mập mạp đi tới, nàng liền tò mò hỏi:
“Tỷ tỷ, hắn làm sao vậy?”
Nữ tử mập mạp thản nhiên nói.
“Hắn là Phương Trần, ngươi nói xem hắn làm sao?”
“Hả?”
Nữ tử đen gầy nghe vậy thì sửng sốt, nàng hoảng sợ hỏi:
“Kẻ đó là hắn sao?”
“Về sau ngươi nên cẩn thận một chút, lần trước hắn bị tỷ muội chúng ta mang đi, nhưng về sau pháp thuật của chúng ta bị mất hiệu lực, nếu không phải chúng ta tu vi mạnh hơn hắn thì thiếu chút nữa bị hắn đánh chết!”
Nữ tử mập mạp cười lạnh nói:
“Ta nói cho ngươi biết, về sau ngươi đừng đi trêu chọc loại người như Phương Trần, ngươi biết không?”
“Biết rồi”
Mồ hồi lạnh của cô gái đen gầy chảy ròng ròng, trong lòng nàng sợ hãi đến cực điểm.
May mắn cho nàng là Phương Trần không tới.
Nếu không nàng hiện tại đã chết!
Sau đó nàng trấn định lại rồi khôi phục làm một nữ tử thiên kiều bách mị, trong khi nữ tử mập mạp kia thì hóa thành một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp đầy đặn bọc sa y đi ra ngoài…

Mà giờ phút này Phương Trần cũng rất khẩn trương lo lắng đề phòng, mặt hắn không chút biểu cảm che chở nhẫn trữ vật của mình, hắn lo sợ bị trộm.
Hắn coi như cũng có chút hiểu biết về phường thị này.
Chỗ này là “nơi rèn luyện” mà Đạm Nhiên Tông cố ý thả ra!
Đây cũng là nguyên nhân Đạm Nhiên Tông không thừa nhận Đạm Nhiên Dược Phường mở ra ở đây có liên quan đến họ!
Ở chỗ này Đạm Nhiên Tông không phụ trách trật tự, chỉ cần chuyện xảy ra không quá mức thái quá, họ cũng không để ý tới nơi này phát sinh cái gì?
Dựa theo suy nghĩ của Đạm Nhiên Tông, đệ tử trong tông môn sớm muộn cũng phải ra ngoài rèn luyện, rất có thể họ sẽ chịu thiệt thòi do giao dịch tại Tu Tiên giới.
Cho nên họ dứt khoát để cho đệ tử ở trong tông môn sớm cảm nhận được loại xã hội hiểm ác này, đợi đến khi họ ra ngoài rèn luyện hết sức tự nhiên sẽ biết đề phòng!
Hơn nữa Đạm Nhiên Tông không để ý tới chuyện ở phường thị nhưng tuyệt đối không cho phép chuyện giết người đoạt bảo!
Đây chính là ý muốn của trưởng bối tông môn, ở trong phạm vi quy định những người thành thật trong đám đệ tử chịu chút thiệt thòi cũng không sao!
Hơn nữa, lỡ như đệ tử có thể làm mất cái hi thế trân bảo gì đó thì tông môn cũng có thể trực tiếp phái người tới lấy về, cho nên chuyện này không thành vấn đề!
Nguyên nhân chính là như thế nên vừa vào cửa đã thấy những mĩ nhân tiên tử tồn tại là chuyện bình thường.
Thế giới bên ngoài kia có nhiều thứ còn kinh khủng hơn thế này, ví dụ như hiện tại tướng mạo như tiên nhưng thực sự lại là một con yêu thú, nếu nó là hồ nữ miêu nữ có lẽ tu sĩ có sở thích kì lạ sẽ hưng phấn nhưng nếu nó là một con lợn yêu…
Mà ở phường thị không chỉ có mỹ nhân tiên tử mà còn có gian thương lừa đảo cùng trộm cắp các loại tồn tại.
Gian thương và lừa đảo thì còn dễ đối phó, trộm cắp thì không tốt lắm.
Chuyện này khó lòng mà phòng bị!
Đây cũng là nguyên nhân Phương Trần cẩn thận từng li từng tí bảo vệ chiếc nhẫn.
Trong nhẫn trữ vật của Lăng Uyển Nhi không chỉ có linh thạch mà còn có một ít đan dược giá trị đắt đỏ cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tuy nói chúng đối với Phương Trần một chút tác dụng cũng không có nhưng hắn cũng không thể để người ta trộm mất!
Xã hội này quá nguy hiểm, chúng ta cần phải cẩn thận!
Kiếp trước tên trộm trên xe buýt cũng đủ lợi hại rồi, Phương Trần không cách nào tưởng tượng được tại thế giới tu tiên tên trộm kia có thể lợi hại đến nhường nào?
Ở trước mặt họ, Phương Trần cảm giác mình chỉ như một con thỏ trắng nhỏ.
Mà thân là thỏ trắng nhỏ hắn phải cẩn thận thêm một chút mới tốt.
Mà tại thời điểm thỏ trắng nhỏ Phương Trần còn đang đề phòng người khác, trong bóng tối một tên trộm vừa nhìn thấy Phương Trần liền vội vàng cúi đầu, đồng thời hắn bắt đầu truyền âm cho đồng bọn:
“Phương Trần đến rồi, mọi người cẩn thận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận