Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 71 - Giải Quyết Xuân Dược

"Với lại, nếu ta thật muốn làm gì với ngươi, ngươi cho rằng bây giờ ngươi chống đỡ được ta sao?!"
Trữ Thấm Nhi hơi biến sắc, tuy bây giờ nàng vẫn còn khá mơ hồ, không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Phương Trần hẳn là không phải người xấu.
Nếu như Phương Trần thật sự có ý muốn làm gì, đừng nói vừa rồi mình trong trạng thái hôn mê, dù là lúc này thanh tỉnh thì một người không có tu vi như nàng cũng không phải đối thủ của Phương Trần.
Mà suy xét lại Lệ Phục, đầu tiên hắn đánh mình ngất xỉu, lại cho Phương Trần cho ăn xuân dược. . .
Nói như vậy, mình thật sự bị Lệ Phục hãm hại sao?
Trữ Thấm Nhi rất hối hận.
Sớm biết như thế, nàng sẽ nghe lời của ông nội, không đến đây cùng Lệ Phục!
"Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, nhanh lên, ngươi đi vào trong nhìn xem có đường khác có thể rời đi hay không, đi ra ngoài gọi người tới giúp chúng ta!"
Phương Trần càng lúc càng không nhịn được, phẫn nộ quát.
"Được. . ."
Lúc này Trữ Thấm Nhi mới bừng tỉnh, vội vàng đi vào bên trong.
Nhưng mà cũng không lâu lắm, Trữ Thấm với khuôn mặt trắng bệch đã trở về.
"Không có đường!"
Trong lòng Phương Trần vỡ vụn.
Xong đời!
"Làm sao bây giờ? Giải quyết xuân dược như thế nào?"
Phương Trần lo lắng, chợt sững sờ rồi vỗ đầu một cái. . .
Đúng rồi!
Làm sao có thể quên đi chuyện này!
Chỉ cần chết, chẳng phải hệ thống sẽ giúp mình giải quyết xuân dược sao?
Phương Trần nghĩ tới đây, nhất thời vui mừng quá đỗi. Hắn vội vàng mở nhẫn trữ vật ra.
Nhưng mà vừa mở ra, sắc mặt của hắn lập tức trở nên trắng bệch y hệt Trữ Thấm Nhi.
Trong nhẫn không còn thuốc độc!
Hôm trước chiến đấu với Dực Hung, cùng với hôm qua tự mình tu luyện, hắn đã dùng hết toàn bộ độc dược!
"Mẹ nó. . ."
Phương Trần ngây dại.
Thật sự xong đời rồi!
Lúc này, dược lực lại phát tác kịch liệt. . .

"A..."
Hốc mắt của Phương Trần đã đỏ thẫm, hắn ngẩng đầu nhìn Trữ Thấm Nhi, trong mắt đã toát ra ham muốn nồng đậm.
Trữ Thấm Nhi bị ánh mắt này làm giật nảy cả mình, kìm lòng không được lùi lại mấy bước.
Phương Trần lại cưỡng ép khắc chế dục vọng của mình, lấy mười mấy dạng pháp bảo từ trong nhẫn chứa đồ ra.
Có đủ loại vũ khí từ đao thương, gậy gộc đến roi, châm, búa, chùy.
"Ngươi muốn làm gì?"
Nhìn thấy Phương Trần đột nhiên móc ra binh khí nhiều như vậy, nhất là có một cọng roi da cùng với dây thừng cực kỳ chói mắt. Trữ Thấm Nhi trừng lớn đôi mắt đẹp, trong lòng phát run, trong đầu lóe lên kịch bản mô tả trên mấy quyển sách khó nói tên mà mà nàng vô tình xem qua...
Khi Trữ Thấm Nhi còn đang lo lắng hãi hùng, Phương Trần đã cầm lấy một cây đao, trực tiếp giơ lên...
Trữ Thấm Nhi bị dọa đến mức lui lại, một giây sau lại cả kinh trừng to mắt.
Chỉ thấy, Phương Trần nâng dao găm lên, sau đó vậy mà cắm thẳng vào trái tim của mình.
"A, ngươi làm cái gì?!"
Trữ Thấm Nhi giật nảy mình, vô thức muốn tiến lên ngăn cản.
Nàng tưởng là Phương Trần đã bị xuân dược làm cho choáng váng đầu óc.
Trữ Thấm Nhi còn chưa kịp ngăn cản, thanh đao đã tự động bắn ra ngoài.
Coong!
"Móa nó!"
Tâm lý của Phương Trần sắp hỏng mất, móa nó chuyện này là thế nào nữa vậy.
Hắn còn tưởng là không có có thuốc độc thì dùng đao thay thế hẳn là cũng được.
Nhưng bởi vì nguyên chủ dùng pháp bảo có cấp độ quá kém, sợ lúc dùng sẽ ngộ thương bản thân, cho nên những pháp bảo này đều không thể thương tổn mình.
Về phần tự mình đập chết mình, hiện tại hắn không cách nào triệu tập linh lực và nguyên lực trong cơ thể, những lực lượng này dường như đều bị tập trung đến nửa người dưới hết cả vậy...
Chuyện này khiến Phương Trần thật sự sắp điên mất.
Giữ lại chút linh lực cho ta không được sao?
Cũng không thể chỉ khiến cho người ta đắm chìm trong loại chuyện này chứ?
Trong tình huống linh lực chưa đủ, nếu Phương Trần ra tay với bản thân mình, chỉ sợ cũng sẽ chỉ có thể đổ chút máu.
Mà Thiên Đạo Trúc Cơ tu thành Thượng Cổ Thần Khu như hắn, nếu muốn chảy hết máu tới khi chết...
Chỉ sợ cũng phải chờ tới mấy ngày!
Sau khi phát hiện mình đã dùng hết mọi cách mà vẫn vô dụng, Phương Trần chỉ có thể ngẩng đầu, ánh mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Trữ Thấm Nhi, run giọng nói:
"Ngươi..."
"Thế nào? !"
Trữ Thấm Nhi vội vàng hỏi.
"Trong tay ngươi có pháp bảo giữ mạng mà ông nội ngươi để lại cho ngươi không?"
Phương Trần hỏi.
"Có, là mấy tấm bùa chú không cần linh lực cũng có thể dùng!"
Trữ Thấm Nhi trả lời ngay.
Phương Trần nghe vậy lập tức mừng rỡ, sau đó hỏi:
"Lực công kích như thế nào?"
"Ông nội của ta nói, có thể đối phó tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Bùa đó là hắn xin từ chỗ của trưởng lão nội môn để bảo vệ ta!"
Trữ Thấm Nhi nói.
"Tốt, đến đây, ném vào trên người của ta, giết ta đi!"
Phương Trần quát lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận