Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 260 - Không Hợp Lý

Nói cách khác, sẽ không có mạo hiểm làm cho thần hồn hỗn loạn! Chính vì nguyên nhân này nên hắn mới muốn dùng để nếm thử mùi vị của Thiên Ma ra làm sao. Nhưng hắn cũng có chút lo lắng. Nếu mà hắn dùng chiêu này bị Du Khởi thấy, làm cho Du Khởi nhận ra sự kì diệu của công pháp Ma đạo, sau đó nhỡ thần trí hắn ta trở nên thanh tỉnh mất, muốn thôn phệ chính bản thân hắn thì hắn biết xử lí như thế nào được? Hắn đánh không lại Du Khởi mà! Thế nên bây giờ hắn có thể đuổi Du Khởi đi nơi khác, bản thân thì ở đây thôn phệ Thiên Ma, đó chẳng phải là chuyện tốt rồi hay sao! Nhưng, lúc chuẩn bị xuất phát, Phương Trần lẩm bẩm nói:
“Nhưng lớp phòng bị của Uông trưởng lão và Cao trưởng lão cũng lỏng lẻo quá rồi thì phải?”
“Tại sao lại nói như thế.”
Dực Hung ngẩn người. Phương Trần không tự chủ được mà cúi đầu xuống:
“Động Thiên Ma là trọng địa của Đông Cảnh, vì sao Du Khởi có thể tùy tiện tới đây dễ dàng như vậy? Điều này không hợp lí chút nào...”
Dực Hung thuận miệng đáp:
“Việc gì mà sảy ra bất thường thì chắc chắc là có bẫy. Hay là Đạm Nhiên tông đã chuẩn bị sẵn một cái bẫy gì đó, để dự định dùng nó đối phó với Du Khởi? Hoặc là tên phụ trách trông giữ động Thiên Ma chính là nội gián? Dù sao thì tông chúng ta từng có Du Xương làm nội gián rồi. Vậy thì ở động Thiên Ma xa tít mù tắp này, trời cao hoàng đế xa, tại sao lại không thể có nội gián cơ chứ?”
Phương Trần nghe thế thì ngẩn người, sau đó sắc mặt của hắn biến đổi. Chỉ thấy trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện vô số luồng ma khí đang hoạt động cuồn cuộn.

Cùng lúc đó, tại Đạm Nhiên Tông.
Ở vị trí về hướng Bắc cách Xích Tôn sơn ba ngàn dặm, trong một dãy núi, có một cái đảo nhỏ giữa hồ. Từ trên cao nhìn xuống, cũng không phát hiện ra cái đảo nhỏ ở giữa tâm hồ này có điểm gì bất thường cả, mà người nhìn chỉ có thể thấy hồ nước xanh thăm thẳm, trên đảo nhỏ có rừng cây rậm rạp xanh tốt, cảnh đẹp như họa. Nhưng nếu đến gần nhìn kỹ thì sẽ giật mình nhận ra, hồ nước đang có sóng gợn lăn tăn xanh thăm thẳm này, thực chất là một tờ giấy mà xanh lam cực kì to lớn. Còn cái đảo nhỏ giữ hồ lại là do hàng ngàn tờ giấy xếp lại mà thành. Ở giữa hòn đảo nhỏ, có một tòa đình đài lầu các. Bên cạnh lan can của tòa các bằng giấy, Tiểu Chích đang yên tĩnh ở đó, dùng chân quấn quanh lan can. Ở bên phía còn lại, Đại Chích có màu vàng đến chói mât cũng đang quấn chân lên lan can, quay sang nhàn nhạt hỏi:
"Ngươi không đi tu luyện đi, ở đây để làm gì?”
Bên cạnh chân của Đại Chích và Tiểu Chích là một đám người giấy với cái đầu tròn vo, to bằng ngón chân cái với đủ màu sắc đang hây ya hây ya chạy bộ, chạy thẳng về hướng hồ nước.
Tiểu Chích nghiêng nghiêng cái đầu tròn trịa, giọng nói buồn bực:
“Ta đang suy nghĩ tên mới!”
“Tên mới?”
Đại Chích ngơ ngác, rõ ràng trên cái đầu màu vàng không biểu hiện ra bất kì cảm xúc gì, nhưng người nhìn cũng có thể nhận ra hắn đang hoảng hốt:
“Không phải ngươi vừa mới đặt tên mới rồi hay sao?”
Tiểu Chích lắc đầu:
“Không, bây giờ ta không thíc h cái tên Ngân Hạnh này nữa, bây giờ ta muốn đổi tên thành Dư Trần...”
“Vì sao lại như thế?”
Đại Chích khó hiểu, cầm một cái tay lên gãi gãi đầu. Lúc này, có một người giấy màu hồng đi từ cầu thang giấy đi xuống, dáng đi yểu điệu, khi đi đến trước mặt hai người thì người giấy màu hồng dùng giọng điệu dịu dàng nói:
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Vừa thấy người giấy màu hồng, Đại Chích và Tiểu Chích đều vội vàng cúi người hành lễ:
“Sư tỷ!”
Người giấy màu hồng Vô Ức nói:
"Tông chủ đâu rồi?”
“Lão đại đang uống trà.”
Tiểu Chích chỉ chỉ căn phòng đang đóng chặt cửa ở đằng xa.
“Được!”
Vô Ức nhẹ nhàng gật đầu, đi thẳng đến trước cửa của Dư Bạch Diễm. Nàng còn chưa kịp mở miệng.
“Vào đi.”
Dư Bạch Diễm thản nhiên nói. Vô Ức đẩy cửa ra, lúc này nàng mới phát hiện ra Dư Bạch Diễm đang đánh cờ cùng với Hám Vô Miên. Nàng khẽ cười nói:
“Trưởng lão Hám, hóa ra ngươi cũng ở đây à!”
Toàn thân Hám Vô Miên đều tỏa ra hơi lạnh, hắn thấy vậy thì khàn giọng đáp:
"Vừa tới thôi.”
“Vậy Tông chủ, có cần ta đi lấy trà không?”
Vô Ức hỏi.
“Không cần, ngươi lui xuống trước đi.”
Dư Bạch Diễm lắc lắc đầu.
"Vâng.”
Vô Ức gật đầu, nhưng lại không động đậy gì hết.
"Vẫn còn chuyện gì à?”
Dư Bạch Diễm nhìn chằm chằm bàn cờ, đến đầu cũng không hề ngẩng lên. Hắn hỏi.
Vô Ức cười khổ nói:
“Du Khởi đã tiến vào động Thiên Ma, có lẽ người của Đức Thánh tông cũng đã chuẩn bị động thủ rồi. Có lẽ Uông Nhuế đang giả mạo An trưởng lão và Cao Đồng đang giả mạo Tiền trưởng lão cũng sẽ không thể thoát khỏi giam cầm được. Chúng ta không ra tay đi cứu Phương Trần sao?”
Dư Bạch Diễm nghe thấy thế thì xua xua tay:
"Không cần thiết. Sư tổ đã có mệnh lệnh rồi, bảo rằng nếu Phương Trần có gặp phải nguy hiểm thì sẽ gọi hắn ta đến.”
Nói xong, hắn cười cười:
“Cũng không cần ngươi phải nhọc lòng lo lắng đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận